Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ

Chương 209

Sáng hôm sau, mọi người cùng ngồi xe Didi của bố Yến ra ngoài đi dạo chợ hoa, còn anh Khởi thì ở nhà viết bản thảo.

Anh có đi cũng chẳng có chỗ mà ngồi.

Chợ hoa đông nghịt người. Được một lúc, chúng tôi đi ngang qua tiệm thuốc, Yến Lạc bước vào mua thuốc, tôi cũng theo sau.

Trong lúc tìm thuốc, thấy tôi ủ rũ ôm giỏ nhỏ, anh nói: "Liên Hà, chuyện của chú Liên, em đừng buồn quá. Khi còn sống chú lo hết chuyện này đến chuyện khác, bây giờ thì chẳng phải lo gì nữa. Hơn nữa, chú ra đi nhanh như vậy, không chịu chút khổ nào, thật ra là được giải thoát rồi."

Tôi gật đầu: "Anh nói cũng đúng. Nhưng mà em còn chưa kịp báo hiếu thì ông đã đi rồi. Trong lòng cứ thấy có lỗi với ông."

Yến Lạc quay sang lau nước mắt cho tôi, mắt anh cũng đỏ hoe: "Em và dì cứ sống thật tốt, đó mới là cách báo đáp tốt nhất cho chú."

Tôi gật đầu, chậm rãi lau nước mắt.

Tối qua người lớn lại ngồi ngoài phòng khách khóc thêm một trận, nếu giờ họ thấy mắt tôi sưng đỏ, chắc lại đau lòng thêm.

Mua thuốc xong, Yến Lạc vào cửa hàng tiện lợi mua chai nước, đổ vài viên vitamin ra cho tôi uống rồi hỏi: "Còn quan hệ giữa em và Cư Diên như thế nào rồi?"

Tôi nhìn anh: "Yến Lạc, bất kể giữa em và anh ta là quan hệ, thì giữa em và anh ... cũng không thể nữa rồi."

Ở nhà họ Cư, tôi đã để bố mẹ anh thấy chiếc nhẫn, thừa nhận mối quan hệ chẳng thể nói ra giữa tôi và Cư Diên.

Dù họ không để ý, tôi cũng không còn mặt mũi nào quay lại làm con dâu nhà họ.

Yến Lạc hỏi: "Cho nên tối qua em mới từ chối không đi chơi với anh à?"

"Đúng vậy, em không có tâm trạng mà ngoại tình..."

Yến Lạc chịu hết nổi, dí một ngón tay lên đầu tôi: "Ngoại tình cái gì, anh chỉ muốn rủ em ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa, mời em ly trà sữa thôi! Chúng ta quen nhau hai mươi năm, dù không làm người yêu, chẳng lẽ làm bạn cũng không được sao?"

Tôi xoa đầu, hơi ngớ người: "Không phải ngoại tình à? Vậy lần trước anh nói muốn lén lút cùng em là ý gì?"

Yến Lạc nói: "Em không cho lén mà?"

Tôi nói: "Em không cho thì anh cũng thôi luôn à?"

"Chuyện này phải hai bên tình nguyện chứ, em không muốn thì anh ép nổi sao?"

Cuộc đối thoại của chúng tôi khiến nhân viên cửa hàng tiện lợi gần đó chú ý. Anh ta hắng giọng liên tục, rồi dán lên kệ bên cạnh một tấm biển cảnh báo: "Ăn cắp phạt gấp mười."

Ra khỏi cửa hàng, tôi đấm anh mấy cái: "Tại anh cả! Nhân viên bán hàng tưởng chúng ta là kẻ trộm kìa!"

"Phải phải phải, lỗi của anh, tất cả đều là lỗi của anh." Yến Lạc bị đấm cũng chẳng tránh, còn cười: "Em không muốn nói thì anh không hỏi, khi nào em muốn nói thì nói. Nhưng em phải nhớ, nhà anh cũng là nhà em, em muốn đến lúc nào cũng được. Đừng quên nhà anh còn nợ em tiền đó!"

Tôi lẩm bẩm: "Đã nói là không cần trả rồi mà..."

"Nếu em không cần tiền thì lấy người cũng được."

Tôi đáp ngay: "Vậy thôi, anh cứ trả tiền đi."

Anh cù khiến tôi cười nghiêng ngả.

Khi quay lại gặp người lớn, họ đã mua hoa xong. Bố Yến đưa cho chúng tôi một hộp thị xiên nướng nói họ vừa ăn rồi, đây là phần để lại cho chúng tôi.

Chúng tôi đi sau họ, vừa đi vừa ăn. Yến Lạc gắp viên khoai tím đưa tôi, còn mình ăn đậu hũ chiên.

Đi được một đoạn, tay hai đứa khẽ chạm nhau.

Anh nắm lấy tay tôi, siết nhẹ, rồi đung đưa vài cái.

Lần này, tôi không rút ra nữa.

Mua hoa và đồ Tết xong, cả nhà ngồi xe về. Vừa đến cổng khu chung cư, tôi đã thấy chiếc Mercedes đen của Cư Diên đậu ở đó, còn anh ta thì một tay đặt lên khung cửa sổ xe, ngẩng đầu nhìn cây đại trơ trụi bên cạnh.

Chiếc xe ấy quá bắt mắt, muốn giả vờ không thấy cũng không được.

Bố Yến Lạc giảm độ, ngập ngừng hỏi: "Tiểu Hà, người kia đến rồi, con muốn xuống xe không?"

Tôi tháo dây an toàn: "Con xuống đây, mọi người cứ về trước đi, đừng lo cho con."

Bình Luận (0)
Comment