Cư Diên đưa tôi đến Lăng Vân Đài.
Vừa vào nhà, anh ta đi thẳng vào bếp, lấy một con dao phay ném xuống trước mặt tôi: "Không phải em nói muốn chém chết anh à? Cho em một cơ hội, anh tuyệt đối không phản kháng."
Tôi cúi xuống nhặt dao lên, nhìn hình phản chiếu của mình trong lưỡi thép sáng loáng.
Lúc nãy tôi nói muốn chém chết anh ta chỉ là tức giận mà buột miệng thôi. Nhưng trong lòng thật sự có suy nghĩ ấy.
Nhưng tôi không thể giết anh ta được, tôi không muốn tự đẩy mình vào chỗ chết.
Tôi quay lại bếp cắm con dao vào chỗ cũ, cảm thấy bản thân thật nhu nhược đến đáng ghét.
Cư Diên ôm tôi từ phía sau: "Em không nỡ."
Cái này...
Chắc khả năng đọc hiểu tiếng Trung của anh ta không tốt lắm thì phải.
Tôi chống tay lên bàn bếp để giữ thăng bằng, anh ta vừa hôn vừa cởi từng món đồ trên người tôi, cuối cùng bế tôi lên đưa vào phòng ngủ.
Lần này tôi không uống thuốc, cũng không bị nôn. Sau khi xong việc, tôi ngồi bên mép giường mặc đồ: "Tôi về được chưa?"
Hôm qua ở nhà chiên cả đống đồ ăn, hôm nay chắc chắn mẹ Yến Lạc lại trổ tài nữa.
Ở đây chẳng có gì hết.
Cư Diên nói: "Đừng đi."
Tôi đứng dậy, chân trần chạm đất lạnh: "Tôi cũng phải ăn chứ."
Anh ta ngồi dậy, khoác áo choàng: "Em muốn ăn gì, anh nấu cho em."
Bên ngoài có tiếng pháo hoa nổ, tôi nhìn ánh sáng rực rỡ qua cửa kính: "Gì cũng được."
Dù sao anh ta nấu món gì thì cũng dở tệ như nhau.
Anh ta vào bếp, tôi quấn mình trong áo choàng tắm, ngồi trên sofa xem Xuân Vãn, thỉnh thoảng lại liếc ra nhìn.
Chắc anh ta cũng biết mình nấu ăn tệ nên lần này mua một đống đồ chế biến sẵn, nhét đầy tủ lạnh.
Anh ta lăng xăng trong bếp, chẳng bao lâu đã dọn ra một bàn đầy món ăn.
Bày bát đũa xong, anh ta đứng ở đầu bàn, vui vẻ gọi: "Liên Hà, lại ăn cơm nào!"
Tôi quay đầu nhìn, đột nhiên thấy hơi sợ. Trông anh ta như một con quái vật mang hình người.
Con quái vật đó có ngoại hình, địa vị, lý lịch hoàn hảo. Nhìn từ xa anh ta chẳng khác gì người bình thường, chỉ khi lại gần mới phát hiện bên trong trống rỗng, chẳng có trái tim.
Tôi không hiểu vì sao anh ta lại chọn tôi, dùng đủ mọi cách giữ tôi ở lại bên mình để cùng anh ta chơi "trò chơi gia đình" phiên bản người lớn này.
Tôi bước tới, anh ta ngồi đối diện, mặt rạng rỡ: "Em xem, tôm rim dầu, sườn xào, thịt chua ngọt ... toàn là món em thích. Anh thử mấy chỗ rồi, chỉ chỗ này là giống hương vị bố em nấu nhất."
Trong dạ dày tôi bỗng dâng lên cảm giác buồn nôn.
Tôi gắp một con tôm, vừa cắn một miếng đã bịt miệng chạy vào nhà vệ sinh, ôm bồn cầu mà nôn đến trời đất quay cuồng.
Tôi được đưa đến bệnh viện để xét nghiệm máu.
Tôi có thai được một tháng rồi.
Bác sĩ đi khỏi, Cư Diên ngồi thẫn thờ ở bên giường, nhìn tờ phiếu xét nghiệm trong tay: "Liên Hà, em mang thai con của anh rồi."
Tôi cầm tờ kết quả, tuy không hiểu hết nhưng con số rõ ràng thế này thì không thể sai được.
Tôi thở phào đặt tờ kết quả xuống, lấy điện thoại: "Tốt quá, tôi phải về nhà đón năm mới đây..."
Cư Diên giật phắt điện thoại khỏi tay tôi, mặt tối sầm lại: "Em không được đi."
Tôi vẫn còn đang vui mừng vì cuối cùng có thể thoát khỏi anh ta: "Tại sao?"
"Chừng nào đứa bé chưa chào đời, em đừng hòng rời khỏi đây."
Tôi gật đầu lia lịa: "Được, được, tôi không đi. Tôi theo anh."
Tin vui này đến quá bất ngờ.
Bản án tưởng chừng vô thời hạn bỗng rút xuống còn chưa đầy một năm, tôi choáng váng đến mức nhìn Cư Diên cũng thấy anh ta đỡ đáng ghét hơn.
Nghĩ lại chuyện tạo nghiệp vừa rồi, thật may là tôi không uống thuốc, không gây hại cho đứa bé.
Cư Diên xé tờ xét nghiệm thành từng mảnh, rồi giúp tôi mang giày, giọng trầm xuống: "Về thôi."
Tôi đưa tay: "Được, nhưng trả điện thoại đây, tôi phải báo cho mẹ tôi biết."
Anh ta gạt mạnh tay tôi ra: "Liên Hà! Đừng vội mừng quá sớm!"