Buổi tối, Cư Diên vẫn giữ nguyên vẻ mặt cau có.
Bác Trương sợ mình lỡ lời lại chạm trúng từ khóa nhạy cảm nên chẳng dám ló mặt ra, trốn trong phòng ăn mì gói.
Cư Bảo Các cũng ngồi thật xa, tránh động đến cơn giận của anh ta.
Tôi ngồi đối diện, thấy anh ta mặt lạnh tanh mà vẫn gắp cho tôi món này món kia, bỗng thấy buồn cười.
Yến Lạc quả thật đã đâm trúng chỗ đau của anh ta, đau đến giờ vẫn chưa nguôi.
Cư Bảo Các nháy mắt ra hiệu cho tôi.
Mắt nó nhỏ quá, suýt nữa tôi chẳng nhận ra.
Vì hòa khí trong nhà, tôi miễn cưỡng mở miệng: "Chuyện Yến Lạc nói hồi trưa, anh đừng để trong lòng nữa..."
Cư Diên như thể chỉ chờ tôi nói câu này, lập tức đáp: "Ừ, anh hơn cậu ta từng ấy tuổi, sao có thể so đo với một đứa nhỏ được chứ!"
"...Đã biết đến đó sẽ bị gây chuyện, sao anh còn đi? Họ có mời anh đâu!"
Cư Diên nói: "Anh đi gặp mẹ vợ cũng không được sao?"
"Gọi mẹ vợ cái gì chứ! Anh nói linh tinh gì thế! Tôi còn chưa giận anh, mà anh đã giận ngược lại rồi à!"
"Anh không còn mặt mũi để xuất hiện à?"
Tôi tức giận đáp: "Anh còn dám nói sao?!"
Cư Diên cụp mắt xuống: "Anh đang cố gắng bù đắp rồi mà..."
"Tốt nhất là anh tránh xa bọn họ ra, đó mới là cách bù đắp tốt nhất!" Tôi vịn bàn đứng dậy, choáng váng một lúc.
Cư Diên vội vòng qua: "Đừng lớn tiếng, dễ thiếu oxy đấy."
Tôi hất tay anh ta ra: "Đừng có lôi mẹ tôi vào! Hai người vốn chẳng phải mẹ vợ với con rể gì hết. Nếu anh thật sự muốn làm con rể bà, sao trước đây không sống tử tế với chị tôi? Chị tôi với mẹ tôi đều từng quý anh, là chính anh tự tay phá hỏng tất cả."
Cư Diên không để tôi đi, giơ hai tay chặn lại, kẹp tôi giữa bàn và cánh tay anh ta: "Anh thích em, muốn có em thì có gì sai? Liên Hà, em cũng có lỗi. Anh đã thử rời xa em, nhưng chính em hết lần này đến lần khác lại xuất hiện trước mặt anh, hết lần này đến lần khác khiến anh dao động!"
Không biết Cư Bảo Các lặng lẽ chuồn đi từ lúc nào, trong phòng ăn chỉ còn lại hai chúng tôi.
Tôi nhìn người đàn ông đang cố cãi lý trước mặt, hít sâu một hơi, đẩy anh ta ra, chống tay lên bụng đi về phòng.
Anh ta đi theo bảo vệ tôi suốt dọc đường. Đến cửa phòng, tôi định đóng nhưng anh ta lại chặn tay vào khe cửa không cho. Tôi đành mở toang cửa, nhìn anh ta mệt mỏi: "Tôi không làm anh dao động nữa. Tôi sẽ biến mất, thế có được không?"
Cư Diên bước vào, đóng cửa sau lưng lại, rồi ép tôi lùi dần đến khi ngồi xuống mép giường.
Nhìn vẻ mặt u ám nặng nề như mây đen phủ trên đỉnh đầu của anh ta, tôi chợt thấy anh ta giống hệt An Gia Hòa lúc nổi cơn bạo hành.
Chẳng lẽ cuối cùng anh ta cũng hết kiên nhẫn, định đánh tôi sao?
Anh ta cao to thế kia, sức lực lại lớn như thế, tôi làm sao chịu nổi những cú đấm của anh ta chứ!
Tôi không đứng dậy nổi, chỉ có thể với tay tìm chiếc điện thoại đặt ở đầu giường.
Anh ta đè tôi ngã xuống giường, nhưng không tung nắm đấm, mà lại vùi đầu vào trong váy tôi.
Tôi kinh hoảng kêu lên, túm tóc anh ta đẩy ra: "Anh làm gì đấy! Cư Diên! Đồ khốn! b**n th**!"
Một lúc sau.
Tôi nằm ngửa trên giường, lồng ngực phập phồng, tim đập dồn dập, toàn thân rã rời đến mức ngay cả đầu ngón tay cũng chẳng còn sức cử động.
Anh ta đã kéo tôi vào một thế giới hoàn toàn mới.
Cuối cùng, anh ta ngẩng đầu lên, nhìn qua bụng tôi, mắt tối sầm, môi đỏ bừng.
Tôi cảm thấy xấu hổ, tức giận và vừa tuyệt vọng, túm lấy gối che mặt. Tôi cảm giác mình không thể đối mặt với bất kỳ ai nữa.
Cư Diên lấy gối ra, nằm xuống ôm tôi từ phía sau, hỏi: "Em thích không?"
Tôi không biết nói gì, chỉ biết ôm mặt khóc.
Anh ta hôn lên tóc tôi, giọng trầm thấp như đọc bùa chú: "Đây là chuyện nam nữ thường làm. Anh thích, em cũng thích, phải không?"
Giọng tôi run run: "Đừng nói nữa..."
Anh ta hỏi: "Yến Lạc sẽ không nói chứ gì? Dù sao thì cậu ta cũng còn nhỏ mà."
Tôi đứng dậy, ấn gối vào mặt anh ta: "Đừng nói nữa!"
Một tiếng cười đắc ý vang lên từ dưới gối.