"Nhà hàng chị Dung" chọn ngày mùng một tháng mười để khai trương.
Hôm đó, Cư Bảo Các cũng mang theo một lẵng hoa đến chúc mừng.
Khi cả nhà họ Yến chụp ảnh kỷ niệm trước cửa tiệm, họ còn gọi cả thằng nhóc lại chụp chung, nói rằng sẽ rửa ảnh ra treo lên tường của quán.
Cư Bảo Các vui mừng khôn xiết, vừa về nhà đã hí hửng khoe ảnh với tôi, dáng vẻ phấn khích đến mức ai không biết còn tưởng nó cũng họ Yến.
Tôi nhìn bức ảnh, Cư Bảo Các đứng chính giữa, mẹ tôi và mẹ Yến đứng ngay phía sau nó, sau lưng hai bà là ba người đàn ông nhà họ Yến.
Yến Lạc cũng vừa được nghỉ học, về kịp để dự lễ.
Bất chợt, tôi thấy hơi buồn đi vệ sinh. Tôi trả điện thoại lại cho Cư Bảo Các, cố gắng đứng dậy và đội nhiên cảm thấy một luồng ấm nóng chảy dọc xuống chân. Ống quần màu sáng loang ra một mảng lớn.
Cư Bảo Các sững người: "Chị tè dầm rồi!"
Tôi nói: "Không phải đâu ... á!"
Bụng bỗng co rút dữ dội, một cơn đau lạ lùng ập đến, tôi ôm bụng ngã ngồi xuống sofa, mồ hôi lạnh túa ra khắp người.
"Đau quá..."
Chiều nay còn định đi bệnh viện nữa mà, chẳng lẽ giờ đã...
Cư Bảo Các cầm điện thoại nhảy dựng lên: "Bác Trương! Bác Trương! Anh ơi!"
Nó lao lên tầng hét lớn: "Anh ơi! Anh ơi! Chị không xong rồi!"
Cư Diên và bác Trương một trên một dưới chạy ra.
Bác Trương vừa nhìn lập tức hốt hoảng lay vai Cư Diên đang choáng váng: "Vỡ ối rồi! Tiểu Hà sắp sinh rồi! Mau đưa đến bệnh viện đi!"
Lúc ấy Cư Diên mới hoàn hồn, lập tức bế thốc tôi chạy ra ngoài.
Bác Trương dắt theo Cư Bảo Các chạy theo sau.
Chúng tôi ngồi xe bảo mẫu đến bệnh viện, tôi nửa nằm trong lòng Cư Diên, đau đến mức chỉ biết khóc.
Bác Trương nắm tay tôi: "Đừng khóc, giữ sức lại, kẻo lúc sinh không còn hơi đâu mà rặn."
Trên mặt tôi vừa là nước mắt vừa là mồ hôi, mắt hoa lên từng đợt. Tôi chỉ còn chút ý thức mơ hồ, lẩm bẩm: "Không ... không sinh nữa ... đau quá ... bố ... con muốn về nhà ... mẹ ơi..."
Cư Diên giữ chặt vai tôi, không nói lời nào.
Bác Trương thấy sắc mặt tôi tái dần, đưa tay xuống kiểm tra, rồi hốt hoảng giục tài xế: "Nhanh lên! Đứa nhỏ sắp ra rồi!"
Tới bệnh viện, Cư Diên cùng bác sĩ vội vàng đưa tôi lên băng ca, đẩy vào phòng sinh.
Khi đèn mổ bật sáng, tôi đã đau đến mức ngất đi, nhưng bác sĩ vẫn lay cho tôi tỉnh lại, tiêm giảm đau và cho thở oxy.
Tôi tỉnh táo nhìn thấy chính mình: vừa rặn, vừa tiều, vừa sinh. Xung quanh là những cái đầu đội mũ hoa cúi xuống theo dõi toàn bộ quá trình. Tôi chỉ thấy bất lực và xấu hổ đến cực độ.
Thà tôi ngất luôn đi còn hơn!
Vì thể trạng tôi khá tốt, mà lúc đến thì đầu đứa bé đã lộ ra rồi, nên sau hơn hai mươi phút vật lộn trong phòng sinh, từ phía dưới vang lên một tiếng khóc nhỏ, non nớt.
Hộ sinh nhanh nhẹn lau sạch, kiểm tra xong, tươi cười ôm đứa bé tới bên tôi: "Là bé gái, nặng 6.6 kg (bằng 3.3 kg ở mình), khỏe mạnh lắm nhé!"
Tôi liếc nhìn đứa bé trong tã, gương mặt nhăn nheo, mũi miệng mờ nhạt, miệng há to khóc oe oe, trông chẳng khác nào một bà cụ nhỏ không răng.
Nghĩ mà buồn.
Vì được tiêm giảm đau nên tôi chẳng phải tốn sức mấy, nhẹ nhàng đến mức chính mình còn thấy áy náy. May mà con bé khỏe mạnh, tôi phất tay nói: "Được rồi, bế đi đi."
Hộ sinh bế con đi, tôi được đẩy về phòng bệnh.
Trong lúc tôi sinh, mẹ tôi và người nhà họ Yến đều đã tới.
Mẹ tôi vừa thấy tôi thì òa khóc, nói tôi thật khổ.
Mẹ Yến cũng rơi nước mắt, bảo tôi vẫn còn là đứa trẻ, vậy mà đã làm mẹ rồi.
Bố Yến và anh Khởi hỏi thăm vài câu rồi đứng ra ngoài. Yến Lạc không nói gì, chỉ múc một bát canh trứng đưa cho mẹ tôi.
Mẹ tôi nhận lấy, cẩn thận đút từng thìa cho tôi.
Một lát sau, Cư Diên bế đứa bé vào, bác Trương đi theo phía sau. Nhìn thấy cảnh trong phòng, anh ta dừng lại một chút, rồi khẽ ho một tiếng, nói: "Liên Hà, phải làm giấy khai sinh cho con gái, em nghĩ ra tên chưa?"