Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ

Chương 53

Hôm qua vừa báo cảnh sát, hôm nay lại rút đơn kiện, tôi ghét bản thân vì cái tính hay thay đổi ấy.

Cư Diên thật kiên nhẫn. Sau khi chia tay với chị, anh vốn đã không còn liên quan tới nhà tôi nữa, không cần phải nghe điện thoại của mẹ tôi. Vậy mà anh vẫn kiên nhẫn chạy đi chạy lại lo việc nhà chúng tôi, tôi thấy rất áy náy.

Bác dâu thấy giấy tờ đã đến tay tôi thì vội vàng định giật lấy.

Tôi khéo giấu sau lưng, cảnh giác nhìn bà: "Bác làm gì thế?"

Bác dâu ho khan, ngượng ngùng nói: "Dù sao nó cũng vô ích rồi, cháu xé luôn đi."

Trong đầu tôi chợt lóe ra một ý nghĩ khiến chính mình cũng ngạc nhiên: "Không, bác và bác cả đã mượn bố cháu hai vạn, bác phải viết cho cháu một tờ giấy nợ."

Bác dâu sợ giấy tờ rơi vào tay cảnh sát. Dù bực mình vì tôi lợi dụng tình thế để đưa ra yêu cầu, vẫn chạy vào tiệm tạp hoá gần đó lấy giấy bút, vội vã viết một tờ giấy nợ nguệch ngoạc rồi càu nhàu nhét vào tay tôi: "Bố cháu còn không cho viết, cháu đúng là lo thay cho ông ấy quá!"

Lần đầu tiên trong đời tôi đòi người khác viết giấy nợ, vốn chẳng biết thế nào là chuẩn, theo phản xạ lại liếc sang Cư Diên.

Anh vẫn đứng yên bên cạnh, nhận được ánh mắt cầu cứu của tôi, liền cúi đầu xem qua rồi nói: "Không ghi ngày trả."

Bác dâu tức tối, nghiến răng viết thêm hạn hai năm sau: "Được chưa? Đưa giấy tờ đây!"

Tôi cẩn thận cất giấy nợ, mới đưa giấy tờ cho bà ta.

Bà ta mở ra liếc qua, lông mày giật mạnh một cái rồi vội gấp lại nhét vào túi, giục tôi mau vào đồn cảnh sát.

Bên trong, bác cả đã đợi sẵn. Thấy tôi, ông ấp úng gọi một tiếng "Tiểu Hà". Nhìn sang Cư Diên thì ông lúng túng không biết gọi thế nào. Bác dâu vội trừng mắt ra hiệu bảo ông im miệng, ông đành ngoan ngoãn lùi về phía bà ta.

Chúng tôi theo cảnh sát vào phòng hoà giải, chẳng bao lâu sau anh họ cả cũng bị đưa tới.

Lúc này bác dâu mới nhìn thấy con trai thì đập bàn bật dậy kêu thất thanh: "Con ơi! Mặt con làm sao thế này..."

"Trật tự!" Cảnh sát quát.

Bà ta tức tối ngồi xuống, nghiến răng trừng tôi.

Ánh mắt tôi rơi trên khuôn mặt bầm dập như đầu cá heo của anh họ cả, trong lòng nhịn không được mà thấy buồn cười.

Đáng đời!

Mặc dù cảnh sát không tin chuỗi Thiên Nữ kia chỉ đáng giá một trăm tệ, nhưng vì người bị hại không truy cứu, họ cũng chủ trương dĩ hòa vi quý, không muốn để ai mang tiền án.

Anh họ cả tỏ thái độ thành khẩn nhận sai, sau mấy lời giáo dục, việc hoà giải nhanh chóng kết thúc.

Chúng tôi vừa bước ra ngoài thì thấy hai cảnh sát khác áp giải một tên thanh niên tóc vàng trong có vẻ ủ rũ bước vào.

Anh ta và anh họ cả vừa chạm mặt, cả hai đều biến sắc.

Anh họ cả lập tức quay người bỏ chạy, còn tên tóc vàng chỉ tay hét lớn: "Anh cảnh sát! Chính anh ta nhờ tôi bán cái vòng tay đó!"

Nghe đến vòng tay cảnh sát lập tức cảnh giác, hoá ra ngoài chuỗi ngọc trai còn có vòng tay! Họ lao theo bắt lại.

Chẳng mấy chốc, anh họ cả bị tóm trở lại. Bác cả bác dâu đều choáng váng, ngây ngốc tại chỗ.

Sau khi điều tra, tôi mới biết cái vòng ấy chính là chiếc vòng ngọc phỉ thúy Cư Diên tặng tôi.

Tôi cũng chết sững.

Bố đã trả nó lại cho anh rồi mà, sao còn bị anh họ cả lấy đi được?

Anh ta đâu thể tới nhà Cư Diên trộm, chỉ có thể trộm từ nhà tôi thôi.

Nghĩa là anh ta lẻn vào nhà tôi không chỉ một lần!

Tình huống bất ngờ, lần này chẳng thể thống nhất lời khai nữa. Tóc vàng khai thẳng, chiếc vòng đã bán được mười vạn.

Bác dâu nghe xong, ngồi phịch xuống đất, mặt xám như tro.

Bác cả thì ngẩn ra, cứ vừa đứng vừa chùi nước mắt.

Còn lòng tôi thì rối loạn.

Giá bán ra đã mười vạn, lúc mua chắc chắn chỉ cao hơn chứ không thấp.

Cư Diên... anh sao có thể...

Dù có tiền, cũng đâu thể vung tay như thế!

Bình Luận (0)
Comment