Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ

Chương 55

Mẹ tôi miệng thì bảo mặc kệ bố, nhưng đến chiều lại đứng ngồi không yên. Thêm chuyện nhà bác cả vừa gặp xui xẻo, tâm trạng bà tốt hẳn lên, thế là lại chạy sang bệnh viện.

Nghĩ ở bệnh viện cũng chẳng có gì đáng lo nữa, tôi không đi cùng mà rủ Yến Lạc quay về trường.

Vừa gặp, tôi ngáp dài một cái. Yến Lạc hỏi: "Ngủ không ngon à? Là vì chuyện của chú Liên sao?"

"Không phải bố tớ, mà là..."

Nếu là trước kia, chắc tôi đã tuôn hết như trút đậu trong ống tre. Nhưng bây giờ chúng tôi đều là sĩ tử chuẩn bị thi đại học, cậu ấy còn dự định đi du học, tôi không thể để mấy chuyện rắc rối của nhà mình làm cậu ấy phân tâm.

Thế nên, tôi nuốt hết những lời muốn nói, chỉ bảo: "Chỉ là mất ngủ thôi."

Yến Lạc vòng ra sau lưng, hai tay đặt lên thái dương tôi xoa nhẹ: "Đừng lo cho bố cậu nữa. Mẹ tớ ngày nào cũng vào thăm, nói ông hồi phục tốt lắm, tuần sau là xuất viện được rồi."

Tôi dựa người vào trước ngực cậu, khẽ thở dài: "Dì thật chu đáo. Nhà tớ thì hết chuyện này tới chuyện khác, lúc nào cũng rối tung, mệt mỏi quá."

Vừa mới ra khỏi bệnh viện, lại dính líu đến cảnh sát, còn mẹ thì lúc nào cũng treo lơ lửng một trận đòn chẳng biết khi nào sẽ giáng xuống.

Haiz...

Yến Lạc nói: "Liên Hà, hay là chúng ta cùng sang Mỹ đi?"

Câu này làm tôi bật cười: "Làm sao mà được, tớ đâu có học giỏi như cậu. Với lại bên đó học phí, sinh hoạt chắc chắn cao lắm, nhà tớ không lo nổi đâu."

"Tiền thì ... nhà tớ cũng có thể gánh được..."

"Dừng, dừng! Cậu không xót bố mẹ mình, thì tớ xót thay đấy. Chú ngồi cả ngày chạy Didi*, dì thì đau lưng. Lúc anh Khởi đi du học, để tiết kiệm tiền vé máy bay mà mấy năm liền chẳng dám về nhà một lần. Nhà cậu mới khá khẩm được hai năm nay thôi, đừng có tăng thêm gánh nặng cho họ."

(Didi: một app chạy xe kiểu như Bee với Grap ý)

Vì Yến Lạc tiêu tiền trong nhà nên chẳng có tiếng nói, chỉ biết im lặng.

Đột nhiên cậu nảy ra ý: "Cao Văn cũng đăng ký nguyện vọng ở thủ đô đấy."

Tôi không quan tâm: "Ở đây cũng được mà. Cậu không đi nên tớ cũng chẳng muốn đi đâu. Mùa đông ở đó lạnh chết, mùa xuân còn có bão cát, tớ không thích thời tiết kiểu đó."

Cậu cười: "Thế thì tớ thấy Vân Thành khá ổn. Nó nằm ở miền duyên hải phía Nam, bốn mùa đều là mùa xuân. Phía bên kia là đặc khu hành chính, ngồi tàu cao tốc một tiếng là về đến nhà."

"Được đó, tớ sẽ xem thử trường ở Vân Thành." Đi ngang tiệm trà sữa, tôi kéo cậu lại: "Này, ra sản phẩm mới rồi kìa."

Chút tâm tư nhỏ này khỏi cần đoán, Yến Lạc đã biết tỏng tôi nghĩ gì, cậu bật cười: "Được."

Cậu đi mua hai ly, chúng tôi mỗi người một ly cầm về trường.

Sắp vào tiết tự học buổi tối, bố nhắn hỏi cổ tôi sao rồi, còn gửi thêm một phong bao lì xì.

Tôi nhận lấy, nhắn lại bảo không sao, bố đừng lo.

Thật ra lúc bố tha thứ cho anh họ, không chỉ mẹ tức giận, mà tôi cũng giận.

Anh họ bóp cổ tôi như thế mà bố lại nói "Tiểu Hà không sao cả".

Tôi rất có sao đấy nhé!

Nhưng bây giờ nghĩ lại, so với cháu ruột thì con gái ruột vẫn quan trọng hơn.

Phong bao hôm nay bố gửi cũng lớn hơn hẳn mọi khi.

Thôi được, tôi tha thứ cho ông vậy.

Đến thứ tư, mẹ hí hửng kể tin mới: nhà bác cả lại nổ tung.

Cảnh sát đang thu hồi những tài sản bị đánh cắp và kiểm tra giao dịch ngân hàng của anh họ. Họ cảm thấy tài khoản của anh ta có vấn đề nên đã kiểm tra lịch sử tín dụng và phát hiện anh ta đã vay online rất nhiều để đánh bạc, tổng cộng hơn năm mươi vạn tệ!

Không lấp nổi cái hố ấy, anh ta mới nghĩ ra trò kết hôn giả. Cái cô bạn gái đòi xe đòi nhà kia thực ra là đi thuê, tiền mua xe mua nhà mà bác cả, bác dâu gom góp cho đều bị anh ta nướng sạch.

Giờ trong nhà loạn thành một đoàn. Hai cậu em trai đòi chia nhà, không ai chịu gánh nợ thay ông anh cờ bạc.

Đặt điện thoại xuống, tôi không kìm được mà thở dài.

Con người sao lại có thể gây ra cái họa to đến vậy chứ.

Bình Luận (0)
Comment