Trong bữa ăn, mẹ tôi cố tình nhắc chuyện học thêm, nhấn mạnh mất bốn nghìn tệ học phí.
Mẹ Yến phối hợp, thở dài: "Giờ nuôi con vất vả thật, một ngày kiếm còn chẳng đủ tiền học một giờ. Tôi với ông nhà cũng già rồi, sau này Yến Lạc còn nhiều khoản cần tốn tiền, nghĩ mà lo."
Mẹ buột miệng: "Để Yến Khởi giúp chứ sao."
Mẹ Yến lắc đầu: "Nó sống xa nhà cũng chẳng dễ dàng, chúng tôi còn làm được, sao nỡ lấy tiền của con."
"Hai người nuôi ra một bác sĩ, chẳng lẽ hàng tháng nó không nên hiếu kính bố mẹ hay sao?"
"Còn phải trả nợ nhà, nợ xe. Nó có được ngày hôm nay hoàn toàn dựa vào bản thân. Chúng tôi không giúp được gì nhiều, chỉ mong không kéo chân nó."
Mẹ tôi bĩu môi, tỏ vẻ khinh khỉnh.
Lúc tối bố tôi lo luôn cơm cho nhà họ Yến, để hôm sau hâm lại là có cái ăn.
Về đến nhà, mẹ tôi bắt đầu chê bai: "Tôi thấy nuôi Yến Khởi đúng là uổng công. Ở Mỹ mua cả xe lẫn nhà, thế mà chẳng gửi nổi một đồng nào về."
Tôi muốn nói chị tôi đi làm cả năm, cũng có gửi đồng nào đâu? Nhưng bố đã cất tiếng: "Thôi đừng chăm chăm nhìn nhà người ta, lo cho Tiểu Huân đi. Mai sang xem tình hình, không thì đón con bé về, đừng để nó nghĩ ngợi một mình."
Nhắc tới chị, mẹ liếc tôi một cái, tôi vội ôm lấy cái đầu quấn băng.
Cơn tức chưa hạ, mẹ chỉ hừ một tiếng: "Đi thì đi."
Rồi quay sang chìa tay: "Liên Hà tốn mất bốn nghìn, ông định cho Tiểu Huân bao nhiêu?"
Bố bất lực đưa tay về phía mẹ: "Đóng tiền học thêm xong chẳng còn mấy đồng nữa. Bà lấy tạm tiền của mình mua chút đồ cho con đi."
Mẹ cảnh giác: "Tôi có đồng nào? Một tháng hơn hai nghìn, mua dăm ba thứ đã hết, tiền điện nước cũng tôi gánh."
Bố khoát tay: "Hộp khăn giấy trên đầu giường có mấy trăm, bà lấy tạm."
Mẹ lập tức quay vào phòng lấy tiền, vừa đi vừa lầm bầm: "Còn giấu quỹ đen nữa..."
Bố ngồi lại trên sofa, vẻ mệt mỏi.
Tôi rót cốc nước nóng đưa cho: "Bố uống chút nước đi ạ."
Ông nhận, khẽ vỗ vai tôi: "Vào học tiếp đi."
"Vâng..."
Trở lại phòng, lòng đầy thắc mắc. Bố hiền lành tử tế như thế, sao lại lấy phải người vợ ích kỷ, chua ngoa như mẹ?
Nếu như ông cưới được một người như mẹ Yến hoặc đơn giản cưới chính bà thì tốt biết bao.
Đêm đó, mẹ không về, gọi điện bảo chị đang buồn, cần ở lại chăm.
Tôi lo cho chị định qua xem, nhưng nghĩ lại làm thế chỉ khiến chị thêm khó chịu nên đành thôi.
Sáng hôm sau, Yến Lạc đưa tôi đi học thêm ở nhà thầy Kim.
Vì vẫn còn sớm, hai chúng tôi xuống xe ngay ngoài cổng khu Lăng Vân Đài rồi đi bộ vào, tiện thể ngắm cảnh khu dân cư cao cấp này.
Có cây có cỏ, có hoa có nước, tất cả đều là kiểu bài trí theo công thức. Ngoài việc mấy tòa nhà trông sang trọng ra, cũng chẳng thấy có gì đặc biệt cao cấp.
Đi được một đoạn, tôi nói: "Thật ra cậu không cần đi cùng đâu, tớ biết nhà thầy Kim ở đâu mà."
Yến Lạc đáp: "Tớ không yên tâm để cậu ở riêng với anh ta hai tiếng đâu."
"Cậu không tin bạn của anh cậu à?"
Cậu nghiêm mặt: "Đàn ông chẳng ai đáng tin, ngoài tớ."
Tôi bật cười: "Cậu mà đàn ông? Trẻ ranh thì có."
Yến Lạc kéo tay tôi đặt lên bụng mình, đắc ý: "Trẻ ranh mà có cơ bụng à?"
Qua lớp áo mỏng, tôi chạm vào đường cơ lờ mờ, mềm mà rắn.
Tôi gõ gõ: "Nghe như quả dưa non, chưa chín đâu."
Yến Lạc bật cười, lao vào cù lét tôi.