Kỳ nghỉ Quốc khánh kết thúc, vừa trở lại là đầy ắp các tiết học.
Ban đầu, tôi còn chưa quen với hình thức giảng dạy của trường học, cùng các bạn cùng phòng vừa ôm sách vừa chạy khắp sân trường.
Mỗi tuần ngoài các môn học bắt buộc còn có môn tự chọn, lại thêm mong chờ vào hội học sinh và đủ loại câu lạc bộ, ngày nào cũng bận rộn tới mức chân không chạm đất, nhưng khi nghĩ lại cũng không biết mình đang cái bận gì.
Một tháng sau, tôi dần thích nghi, rút khỏi hội sinh viên suốt ngày họp hành và mấy câu lạc bộ đăng ký lúc bốc đồng, rồi mua một chiếc xe đạp cũ để tiết kiệm thời gian đi lại, nhờ đó mới có chút dư dả thời gian.
Khi đạp xe vòng quanh khuôn viên, tôi thường thấy những cặp đôi tay trong tay, ung dung đi cạnh nhau giữa sân trường.
Nói không ghen tị thì là dối lòng. Nếu Yến Lạc không ra nước ngoài, chẳng phải tôi và anh cũng có thể tay nắm tay dạo phố như thế sao?
Nhưng tôi đâu thể chỉ vì muốn được nắm tay anh đi dạo mà ngăn cản tiền đồ rộng mở của anh được chứ?
Điều này tôi không làm nổi.
Thời gian trôi qua nhanh, chẳng mấy chốc đã sang tháng mười hai.
Đây là một tháng nhộn nhịp, sắp tới Tết Dương lịch và Tết Nguyên đán, các chương trình khuyến mãi đầy rẫy. Bốn đứa bạn cùng phòng ký túc chúng tôi bàn nhau tranh thủ cuối tuần đi xuống trung tâm thành phố mua sắm một chút.
Trong lớp có một nam sinh là Lục Chinh, là một phú nhị đại ở Vân Thành. Bọn tôi đang đứng chờ xe buýt ở sân trường thì cậu ấy lái một chiếc xe Audi màu đen dừng bên đường, vẫy tay gọi: "Đi trung tâm thành phố à? Tôi tiện về nhà, để tôi chở các cậu một đoạn!"
Lục Chinh không cao cũng không đẹp trai, nhưng cậu ấy không kiêu ngạo, lại hài hước dễ gần, được nhiều người quý, nên chúng tôi vui vẻ lên xe.
Trưởng phòng ký túc của chúng tôi, Mạch Tuệ, có cảm tình với cậu ấy. Ba đứa còn lại rất tinh tế nhường ghế phụ cho cô ấy, ngồi phía sau nghe cô ấy nói chuyện với Lục Chinh về những chiếc xe.
Quả nhiên Lục Chinh tỏ ra hứng thú với cô ấy: "Không ngờ cậu hiểu xe như vậy, ít có con gái quan tâm mấy chuyện này lắm."
Mạch Tuệ khiêm tốn cười: "Bố tôi bán xe ô tô, tôi chỉ học theo ông ấy thôi."
"Ồ? Bố tôi cũng muốn đổi xe, có thể ghé chỗ bố cậu xem không?"
Mạch Tuệ nói: "Bố tôi bán xe Toyota, cậu đã lái xe Audi rồi, bố cậu chắc không thích đâu."
Lục Chinh nói: "Không không, xe tôi mới hai ba mươi vạn thôi..."
Khi đưa chúng tôi đến phố thương mại, Lục Chinh nói: "Tôi về nhà một chút, các cậu đi chơi xong gọi tôi, tôi đãi các cậu ăn."
Mạch Tuệ định từ chối, nhưng Hồ Đào lập tức đồng ý: "Được, được! Cảm ơn Lục sư phụ*! Lát nữa chúng ta gặp lại nhé!"
(Chỗ sư phụ này hay dùng để chỉ tài xế taxi, nên bạn này gọi trêu vậy)
Lục Chinh lái xe đi, Mạch Tuệ hờn dỗi Hồ Đào: "Cậu đã được chở đến nơi rồi, sao còn để cậu ấy đãi nữa chứ!"
Hồ Đào núp sau lưng tôi: "Có người thương rồi kìa!"
Mạch Tuệ đỏ mặt, đuổi đánh cô ấy.
Đang ồn ào thì một cậu bé bất ngờ lao ra từ bên cạnh, bị Hồ Đào không kịp thắng đâm trúng, ngã sõng soài xuống đất.
Trùng hợp thay, cậu bé va vào trụ cứu hỏa bên cạnh, gào một tiếng khóc to.
Hồ Đào sợ hết hồn, tôi đứng gần vội chạy tới đỡ cậu bé: "Em không sao chứ?"
Lúc này, một người phụ nữ sành điệu tách đám đông chạy tới xô tôi ra, ôm lấy cậu bé lo lắng nói: "Bão Cách! Bão Cách, con không sao chứ!"
Người phụ nữ này từ đầu đến chân đều toát mùi hàng hiệu, khi chạy qua chúng tôi còn để lại một làn hương ấm áp.
Sau đó một người giúp việc chạy theo, liên tục xin lỗi: "Thưa bà, xin lỗi! Tất cả là tại tôi không để ý Bão Cách!"
Nhìn cảnh tượng này, lại nhìn cậu bé trong vòng tay người phụ nữ với cái trán bầm tím sưng to, khóc đến nỗi thở không nổi, bốn đứa chúng tôi nhìn nhau lo lắng, không ai dám tiến lại gần nói chuyện.
Chết rồi, hình như chúng tôi vừa khiến một cậu thiếu gia ngã xuống.