Một đứa nhỏ mới năm sáu tuổi thì sao có thể tự mình chạy đến chỗ này? Tôi đảo mắt nhìn quanh, lập tức thấy mẹ kế và giúp việc thở hổn hển từ tầng dưới đuổi lên.
Mẹ kế nhìn thấy tôi, sững lại một thoáng.
Người giúp việc vội vàng chạy qua bế đứa bé: "Bão Cách!"
Bão Cách thấy có người chống lưng rồi, khóc càng to hơn: "Là chị ta đẩy con! Là chị ta đẩy con! Đau chết đi được..."
Người giúp việc ôm chặt Bão Cách, quay đầu nhìn chằm chằm vào tôi.
Lần trước chúng tôi chỉ chạm mặt vội, không quen nhau, bà ta không nhận ra tôi. Lần này thấy tôi thì sững lại, lại liếc sang mẹ kế rồi bắt đầu la lối: "Sao cô lại bắt nạt trẻ con thế!"
Bão Cách vung tay múa chân: "Bác Trương, mau giúp con báo thù, đánh chết chị ta!"
Mẹ kế cũng tiến đến, giữ chặt tay Bão Cách, ánh mắt phức tạp nhìn tôi: "Liên Hà......"
Tôi chỉ tay về phía camera hành lang: "Mấy người đi kiểm tra camera đi, nó mới là người dí cây kem vào người tôi, tôi đuổi theo nó, nó chạy nhanh quá nên tự ngã."
Bão Cách ngẩng đầu thấy vậy thì dần im lặng, không còn khóc nữa.
Người giúp việc vẫn cố chấp bao biện: "Nó chỉ vô ý chạm cô một chút, sao cô còn đuổi theo nó? Cô làm thằng bé sợ, nên nó mới té ngã."
"Đủ rồi!" Mẹ kế cắt ngang: "Bác đưa Bão Cách về đi."
Thấy bà chủ hơi giận, người giúp việc bĩu môi ôm Bão Cách đi mất.
Mẹ kế ái ngại nhìn tôi: "Xin lỗi cháu nhé, Bão Cách làm phiền cháu. Cổ họng cháu sao rồi?"
Nhớ lại trong phòng thoát hiểm bị ma giả đuổi đến khóc thét, giờ nghĩ lại còn thấy ngại, tôi đáp: "Không sao, chỉ hơi đau chút."
"Có cần đi bệnh viện không......"
"Không cần không cần!"
Chỉ là mua một hộp kẹo ngậm ho là ổn mà, sao mấy người nhà giàu này cứ động tí là chạy đến bệnh viện vậy chứ.
Mẹ kế liếc xuống: "Quần áo cháu bẩn rồi, dì đưa cháu đi mua bộ mới nhé."
Tôi nói: "Về giặt là được, không cần tốn kém. Dì ơi, nếu không có gì thì tôi về trước nhé."
Mẹ kế vội gọi: "Tiểu Hà!"
Tôi ngẩn người nhìn bà.
Tiểu Hà?
Chúng tôi thân thiết đến thế sao?
Bà nói: "Phải mua quần áo mới, không thì dì thấy áy náy lắm."
Chưa xong đâu, bà thấy áy náy thì quản tốt con trai mình đi.
Tôi đáp: "Thật sự không cần đâu, tôi đi với bạn ra ngoài, phải về rồi. Tạm biệt dì."
Sau đó tôi nhanh chóng rời đi.
Tôi đã đi xa rồi mà bà vẫn đứng đó nhìn theo.
Đi ngang qua một cửa hàng đồ chơi sưu tầm, tôi quay lại nhìn bóng mình trên kính.
Chúng tôi giống nhau đến vậy à? Giống đến mức khiến bà thất thần như thế?
Quay về chỗ cửa hàng mô hình, Lục Chinh đang trả tiền, Mạch Tuệ vui vẻ xách một túi quà.
Hai người vừa ra ngoài đã thấy tôi, Lục Chinh nói: "Xin lỗi nhé Liên Ngẫu, đi ăn món Nhật đi? Cổ họng cậu giờ cũng không ăn cay được đâu."
"Được, đi thôi!"
Lục Chinh đi lấy xe, Mạch Tuệ thì nói với tôi: "Liên Ngẫu, về nhà nếu bố tớ hỏi thì nói là mô hình này cậu tặng nhé."
"Hả? Tớ á?"
Không phải chứ, với mức lương ngày của tôi, làm gì có khả năng tặng nổi cái mô hình có thêm ba con số ở sau giá như vậy cho cậu!
Mạch Tuệ chắp tay năn nỉ: "Cầu xin cậu! Đừng để bố tớ biết chuyện chúng tớ đang hẹn hò! Nếu ông hỏi thì nói là đồ nhái, không tốn bao nhiêu tiền."
Nhìn món sushi sắp ăn, tôi đành nói: "Được rồi, được rồi."
Tối về, bố Mạch đã tan làm về nhà, coi như một phen hú vía.
Sáng hôm sau, cửa hàng ô tô vừa mở cửa, có người giao hàng ôm một chiếc hộp to buộc nơ trắng bước vào, hét như vẹt: "Gói hàng của Liên Hà! Gói hàng của Liên Hà! Liên Hà, Liên Hà, Liên Hà có ở đây không?"
Mọi ánh mắt đồng loạt dồn về phía tôi.
Tôi bấu chặt cây chổi, xấu hổ vô cùng.
Lục Chinh và Mạch Tuệ hai kẻ kia!
Đang yêu đương lén lút mà còn bày đặt phô trương như thế, lại còn đẩy tôi ra làm tâm điểm chú ý nữa chứ!