Lộng Triều

Chương 1007

Thái Chánh Dương hơi có men say. Triệu Quốc Đống hiếm khi thấy Thái Chánh Dương uống nhiều như vậy. Hắn vẫn đi cùng với Thái Chánh Dương đến 9h tối nhưng Thái Chánh Dương không muốn về nhà nghỉ.

Mấy vị quân nhân khi đi cũng đã để lại số điện thoại liên lạc, tất nhiên bọn họ có ấn tượng khá tốt với Triệu Quốc Đống.

- Chú đó, hôm nay biểu hiện rất tốt. Phó Thủ tướng Lục có ấn tượng rất sâu với chú, cho rằng tầm nhìn của chú vượt xa người bình thường, anh cũng được khen lây.
Thái Chánh Dương hôm nay khá vui vẻ. Lục Kiến Bang không dễ khen người nhưng một khi đã mở miệng nói thì trong lòng sẽ nhớ.

- Thái ca, chỉ bằng mấy câu nói mà em lọt vào mắt Phó thủ tướng Lục sao?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Có phải là Phó thủ tướng Lục nể mặt anh nên mới khen em không?

- Hừ, Phó thủ tướng Lục không có thói quen này. Tốt là tốt, không tốt là không tốt. Chẳng qua chú đừng có vểnh đuôi lên. Chú hôm nay nói hơi lạc đề, may là quan điểm đã được người ta chú ý.

Thái Chánh Dương trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống làm hắn có chút chột dạ. Hắn vội vàng đưa cốc trà cho Thái Chánh Dương.
- Thái ca, đây là cuộc hội thảo tự do phát biểu, em nói qua một chút cũng không quá lạc đề mà.

- Được rồi, anh không nói nhiều với chú nữa. Chú cũng không còn nhỏ nữa, làm việc gì cũng phải có chừng mực. Hôm nay coi như một cơ hội, Phó thủ tướng Lục chưa chắc đã tới nhưng vừa đến lại nghe thấy quan điểm của chú, hợp hứng thú của y, coi như để lại ấn tượng.
Thái Chánh Dương thở dài nói:
- Có một số người đứng trước mặt lãnh đạo một năm cũng không làm lãnh đạo có ấn tượng, chú thì hay rồi, lần đầu đã thành công.

- Thái ca, ấn tượng hay không đối với em không quan trọng. Là vàng ở đâu chẳng sáng mà.
Triệu Quốc Đống thấy tâm trạng Thái Chánh Dương đang vui nên cũng nói đùa.
- Ha ha, anh có thể dùng em, như vậy càng tỏ vẻ anh giỏi dùng người trong mắt Phó thủ tướng Lục sao?

- Chú đó, khen vài câu lại vểnh lên rồi.
Thái Chánh Dương cười phá lên nói:
- Quốc Đống, đừng nên coi nhẹ một ấn tượng này. Bây giờ có lẽ chú chưa thấy gì nhưng không chừng sau này chỉ cần lãnh đạo nói một câu là làm chú bớt vài năm phấn đấu đó.

Triệu Quốc Đống cũng biết điều này. Phó thủ tướng Lục là Ủy viên Bộ Chính trị kiêm Phó Thủ tướng, có lời đồn Đại hội đảng năm sau Lục Kiến Bang có thể thành thường trực Bộ Chính trị, về phần đảm nhận chức gì không ai có thể đoán tước.

Đương nhiên trước khi Lãnh đạo quốc gia được sinh ra thì cũng có một số dấu hiệu như vị lãnh đạo đó hay xuất hiện trên truyền hình.

Thủ tướng Hồng khóa sau sẽ lui. Là người kiên định ủng hộ sự cải cách, Thủ tướng Hồng đã đẩy mạnh cải cách các công ty nhà nước, thúc đẩy Trung Quốc gia nhập WTO, lấy được thành tích làm thế giới chấn động. Nhưng việc cải cách công ty nhà nước đã mang tới không ít nhân tố mất ổn định xã hội, quan điểm này của ngài khiến cho một số người trong Đảng phản đối.

Theo một số người thấy việc cải cách cần tiến hành từng bước, đẩy mạnh cải cách thể chế đồng thời cũng phải tính tới tình hình đặc biệt của Trung Quốc. Bọn họ chủ trương kinh tế quốc gia không nên quá nhanh chóng rời khỏi thời kỳ bao cấp, cho rằng phải chia từng giai đoạn, đồng thời cũng phải đảm bảo sự lũng đoạn trong mấy ngành liên quan tới quốc kế dân sinh.

Triệu Quốc Đống cũng biết ở cấp độ của mình không nên suy nghĩ quá nhiều. Nhưng người như Thái Chánh Dương lại không thể tính tới nhiều nhân tố. Đương nhiên đến cấp độ bọn họ kiên trì quan điểm của mình là tiêu chuẩn cơ bản nhất. Ở cấp bậc này việc đầu cơ chính trị đã không có tác dụng mấy, sẽ bị mọi người vứt bỏ. Đương nhiên đây không có nghĩa là anh kiên trì nguyên tắc mà không cần nghệ thuật chính trị. Nếu như có thể được một thường trực Bộ Chính trị ủng hộ sẽ có lợi ích lớn cho sự phát triển sau này của Thái Chánh Dương.

….

Cù Vận Bạch khẽ thở dài một tiếng nhìn que thử thai một lát rồi mới bỏ nó xuống.

Đây đều là do đêm ở khách sạn Vương Triều gây họa. không ngờ cả năm ngoái không cố tránh thai mà lại không được, vậy mà sau khi Triệu Quốc Đống lên Bắc Kinh lại thoáng cái có ngay.

Lần đó Cù Vận Bạch lên Bắc Kinh làm việc, hai người đã lâu không ở gần nhau nên không muốn dùng, cũng không ai để ý.

Trên thực tế cô cũng có chút cảm giác vì kỳ lần này không theo thường lệ, hơn nữa bụng dưới hơi ấm ách, bây giờ vừa thử cái quả nhiên là thấy.

Một giây trước khi biết mình có thai, Cù Vận Bạch vẫn không biết mình đã chuẩn bị tâm lý làm mẹ hay chưa Nhưng khi cô biết mình đã có thai, trong lòng lại có cảm giác hưng phấn làm cô muốn sinh con ngay lập tức.

Triệu Quốc Đống cũng nói hy vọng có con với cô, mặc dù hắn không thể làm ông bố quang minh chính đại nhưng hắn hy vọng có một đứa con để cô ở bên khi tan làm. Cù Vận Bạch rất cảm động vì việc này.

Quan hệ của cô và Triệu Quốc Đống mặc dù không mấy người biết nhưng lãnh đạo cao cấp của Tập đoàn Thiên Phu cũng biết, nhất là người muốn điều tra cũng có thể biết cổ phần của cô ở Tập đoàn Thiên Phu từ đâu.

Khi Triệu Quốc Đống đến biệt thự Thiển Loan thì phát hiện Cù Vận Bạch ở nhà một mình, cô có vẻ hốt hoảng.

Triệu Quốc Đống cảm thấy có thể xảy ra chuyện gì đó nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ ra nguyên nhân.

- Sao thế Vận Bạch?
Triệu Quốc Đống ngồi sát xuống bên Cù Vận Bạch, quan tâm hỏi.

- Không có gì.
Cù Vận Bạch có chút do dự. Cô không biết một năm trước Triệu Quốc Đống đã nói nhưng bây giờ hắn có muốn như vậy nữa không?

- Nhất định là có, vẻ mặt của chị đã nói cho em biết.
Triệu Quốc Đống cẩn thận nhìn Cù Vận Bạch rồi nói:
- Để em đoán nhé.

Cù Vận Bạch không nói gì.

- Bên yw nhất định không có việc gì. Hai hôm trước em nói chuyện nửa tiếng với Bồi ca, nửa tháng trước Kiều Huy cũng lên Bắc Kinh nói chuyện với em. Vậy tức là việc khác, là việc riêng.

- Chuyện nhà chị thì em cũng biết. Nếu hai bác có chuyện thì chị nhất định sẽ lộ rõ vẻ đau buồn nhưng big không phải. Vận Lam cũng không sao cả. Công ty Tinh Lãng sắp niêm yết lên thị trường chứng khoán, cô ấy cũng rất bận. Vậy nhất định là xảy ra với chị rồi.
Nói tới đây tim Triệu Quốc Đống đập rất mạnh, hắn tính qua một chút. Lần trước Cù Vận Bạch lên Bắc Kinh là khoảng một tháng, chẳng lẽ?

Triệu Quốc Đống vội vàng đưa tay sờ sờ bụng Cù Vận Bạch rồi nói:
- Vận Bạch, có phải là có?

Cù Vận Bạch cũng không khỏi phục khi Triệu Quốc Đống phân tích chính xác đến vậy. Nhưng cô quan tâm tới phản ứng của Triệu Quốc Đống hơn. Cô nhìn chằm chằm vào mặt Triệu Quốc Đống:
- Nếu là thật thì em muốn không?

- Đương nhiên là muốn.
Triệu Quốc Đống rất hưng phấn nói:
- Vận Bạch, có thật phải không?

Cù Vận Bạch không biết sao mình lại đột nhiên trở nên khẩn trương như vậy, mặt cũng tái mét.
- Em không sợ có con sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan của em sao?

- Vậy thì sao chứ?
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:
- Làm quan một lúc, làm người cả đời mà. Chị cứ theo em như vậy làm em cũng lo lắng. Có con là điều chị muốn, em cũng muốn, đây là đứa con tinh thần của chúng ta. Con người em mặc dù có vài điểm không ổn nhưng tình cảm của em đối với chị là thật.

Cù Vận Bạch cũng rung động.
- Quốc Đống, em phải nghĩ thật kỹ. Chị không muốn dấu em. Chị mặc dù muốn có con nhưng không muốn để em không vui. Nếu em không muốn có con bây giờ thì chị cũng không trách em, dù sao em …

- Được rồi, chị không cần nói nữa. Chị muốn nói gì thì em đều biết. Em rất vui khi có con với chị, thật đó. Về phần ảnh hưởng đến con đường làm quan của em thì đừng nói chúng ta có đủ biện pháp giải quyết những bất lợi có thể gặp phải. Dù có ảnh hưởng đối với em thì có sao?

- Em vào chính trị không phải vì làm quan hay gì đó mà là hy vọng có thể làm việc gì đó cho quốc gia, cho dân chúng. Nếu vì điểm này mà đoạt đi quyền lực có con của em, em chỉ có thể nói em vô duyên với chính trị, em có thể phát triển trong kinh doanh mà. Em tin em sẽ đạt thành tích trong kinh doanh không kém gì so với chính trị.
Bình Luận (0)
Comment