Lộng Triều

Chương 1077

Triệu Quốc Đống mấy hôm nay vẫn suy nghĩ một tin tức.

Đàm Lập Phong đã một lần nữa trưng cầu ý kiến về bản quy hoạch đô thị, nghe nói nguyên nhân chủ yếu là do tổng giám đốc Công ty khai thác đô thị - Chúc Trung Nguyên không có cùng quan điểm với y.

Mặc dù Triệu Quốc Đống không tin Đàm Lập Phong thiển cận như vậy, nhưng sự thật trước mắt chính là đại lộ Ngô Đồng đã dừng thi công. Đây là điều Quế Toàn Hữu gọi điện thông báo cho hắn biết.

Hứa Kiều cũng gọi tới mơ hồ nói một chút. Điều này làm Triệu Quốc Đống phải nghĩ đến câu người đi trà lạnh. Mình đi không nói, ngay cả phương án Ninh Pháp cho phép mà vẫn điều chỉnh, xem ra Đàm Lập Phong này đúng là “rất cầu thị”.

Điều này cũng có nghĩa quy hoạch đô thị của Hoài Khánh sẽ một lần nữa được điều chỉnh, có lẽ sẽ giảm một chút công trình công cộng mà bọn họ cho rằng không cần thiết, một ít nơi trồng cây cũng được giảm.

Nếu Hoài Khánh đã bỏ tư tưởng của hắn, vậy tại sao hắn không thể thực hiện nó ở Ninh Lăng?

Thực tế mà nói quy hoạch của Chung Dược Quân còn khoa học, hợp lý hơn so với bản quy hoạch hắn đưa ra ở Hoài Khánh. Bây giờ đối phương chỉ thiếu đủ lực lượng áp dụng phương án này mà thôi. Mà hắn lại không thiếu lực lượng.

Có lẽ do biết quy hoạch đô thị ở Hoài Khánh bị đình trệ nên Triệu Quốc Đống mới quyết định ủng hộ Chung Dược Quân. Mặc dù bây giờ có thể gặp rất nhiều khó khăn và cản trở, ví dụ như tài chính để chống đỡ, hơn nữa có thể làm cho Chung Dược Quân nhân cơ hội đạt được một chút tài nguyên mà ở thời Hoàng Lăng y không đạt được. Chẳng qua Triệu Quốc Đống không cần.

Nếu hắn là Bí thư Thị ủy mà suốt ngày lo vì công việc có thể khống chế được Thị trưởng hay không, như vậy không bằng hắn sớm từ chức cho xong.

- Bí thư Triệu, tình hình không đến mức như ngài nghĩ. Ngài nhìn xem, vùng này địa thế mặc dù rất thấp nhưng đi dọc theo nơi này sẽ cao lên. Nếu như khai thác thì đầu tiên là phải tiến hành hệ thống thoát nước thật tốt ở nơi đây.
Trúc Văn Khôi rất hưng phấn nên vội vàng giải thích. Y không hy vọng bởi vì chi tiết nhỏ này mà Triệu Quốc Đống thay đổi suy nghĩ.

- Đúng thế Bí thư Triệu, vùng này ít nhất rộng gần 56km vuông và được bỏ hoang như thế này. Mà giai đoạn hai của Khu Khai Phát đã chiếm hết khu vực ruộng tốt của thị xã. Mà khu Hà Nam – Quận Tây Giang cũng cơ bản lấy hết đất ven sông, sang giai đoạn hai cũng sẽ lấy tới ruộng là chính. Nếu như nội thành tiếp tục mở rộng và không tính tới cải tạo nội thành cũ thì chỉ có thể lấy ruộng. Vậy tại sao chúng ta không tính tới nơi này?
Chung Dược Quân vui vẻ nói.

- Dược Quân, anh đừng có thêm mấy thứ đó để tôi động tâm. Con người của tôi anh tiếp xúc nhiều sẽ biết. Nếu tôi cho rằng quan điểm của anh là chính xác vậy tôi sẽ kiên quyết ủng hộ.
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói:
- Nói thật trong quy hoạch của anh hấp dẫn tôi nhất không phải là mâu thuẫn xã hội và chi phí quá cao khi giải phóng mặt bằng nội thành cũ, cũng không phải là kéo kinh tế Đông Giang phát triển rồi mang tới lợi ích xã hội lớn.

Chung Dược Quân và Trúc Văn Khôi đều rất kinh ngạc nhìn hắn. Không vì hai nguyên nhân này còn có thể vì cái gì?

Chung Dược Quân vẫn cho rằng làm Triệu Quốc Đống động tâm là do nguyên nhân kinh tế, không ngờ đối phương lại phủ nhận thẳng nguyên nhân này.

- Ừ, có thể nói quan điểm của tôi thì có lẽ hơi vì lợi ích cá nhân hoặc hư vinh. Tôi chú trọng lời anh nói đó là giữ lại phong cách kiến trúc lịch sử của Ninh Lăng chúng ta, đây chính là thương hiệu cho nội thành Ninh Lăng.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:
- Chúng ta không thể làm tội nhân lịch sử, phát triển kinh tế chậm một chút cũng được, nhưng nếu chúng ta phá hủy lịch sử dân tộc và đặc sắc của một đô thị, chúng ta không bao giờ lấy lại được nó.

Chỉ đơn giản như vậy sao, hoặc là rất có tinh thần dân tộc sao? Chung Dược Quân có chút không tin, hoặc là khí phách đột nhiên toát trên người của đối phương làm y không thoải mái nên y muốn chối bỏ đạo lý thoạt nhìn khá thô thiển này.

Người nhỏ hơn y chục tuổi mà vừa nãy lại cho mình cảm giác như một ngọn núi đứng sừng sững ở đó, điều này làm Chung Dược Quân có chút buồn bực, thậm chí làm y không còn hưng phấn khi đối phương ủng hộ bản quy hoạch đô thị của mình.

Trúc Văn Khôi lại không nghĩ nhiều như Chung Dược Quân, cũng không phải y là kẻ không có suy nghĩ mà thân phận của y là Phó thị trưởng đã quyết định y phải phục tùng dưới quyền lực của Bí thư Thị ủy. Dù y là Phó thị trưởng có đủ tự tin đến đâu nhưng trước mặt Bí thư Thị ủy cũng phải thu mình lại.

- Bí thư Triệu, lão Trúc tôi là người thô lỗ nên không nghĩ nhiều như vậy. Tôi thấy ngài có vẻ nhất trí với quan điểm của Thị trưởng Chung, nhưng tôi lại nói thẳng một chút. Muốn khai thác khu vực này thì cần rất nhiều tiền. Bên Đông Giang theo tôi tìm hiểu thì nơi này là đất tập thể, một bộ phận thuộc về cơ quan thủy lợi nhưng sau khi điều chỉnh vẫn không có quyền thực sự. Nói đây là đất không có chủ quyền cũng không quá. Ha ha, Bí thư Triệu, Thị trưởng Chung, đây là việc làm ăn không vốn nhưng lãi to.

Trúc Văn Khôi cười phá lên như con chồn đứng trước mặt con gà.

- Lão Trúc, là anh nghĩ có việc tốt như vậy, hay là muốn lừa tôi và Thị trưởng Dược quân?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Dù Đông Giang tặng không khu đất này cho anh, tôi hỏi anh sẽ khai thác nó như thế nào? khai thác ra rồi định làm gì? Là Khu công nghiệp tập trung hay là nhà ở? Hay là anh cảm thấy nó có thể thành trung tâm thương mại của Ninh Lăng chúng ta?

Giọng điệu trêu chọc của Triệu Quốc Đống làm mặt Chung Dược Quân hơi nóng lên, nhưng thật ra Trúc Văn Khôi lại không quá để ý:
- Bí thư Triệu, thời buổi này ngài đi câu cá cũng cần có mồi mà. Đầu tư cơ sở vật chất là không thể thiếu, nhưng đây là vụ làm ăn lâu dài, khu đất này nếu như chúng ta có quy hoạch rõ ràng thì tôi không tin ngài không thấy được lợi ích của nó.

Triệu Quốc Đống khá thích thú với sự thẳng thắn của Chung Dược Quân:
- Lão Trúc, anh định đưa ra quy hoạch như thế nào? Anh không phải chỉ dựa vào quốc lộ 915 và cây cầu là muốn chuyển dân chúng nội thành sang đây chứ? Quận Tây Giang phát triển khu Lâm Cảng cùng khu Hà Nam đã phải thắt lưng buộc bụng để làm cầu qua sông Tú Hà, nếu như muốn làm cầu thì đầu tư bao tiền anh đã tính chưa, tiền đến từ đâu? Tài chính thị xã chịu hay là muốn thông qua công ty khai thác đô thị đi vay?

- Bí thư Triệu, tôi nghĩ chắc ngài sớm tính đến việc này? Thị trưởng Chung và tôi vẫn còn đang đau đầu xem thuyết phục ngài như thế nào. Đúng thế Bí thư Triệu, khó khăn lớn nhất chính là cầu qua sông Ô Giang, tôi tính toán sơ bộ thì không có 200 triệu là không đủ, đây cũng là việc tôi và Thị trưởng Chung đau đầu nhất.
Trúc Văn Khôi cười ha hả và nhìn Chung Dược Quân.

- Dược Quân, nói một chút suy nghĩ của anh xem, đừng đẩy hết cho Lão Trúc như vậy.
Triệu Quốc Đống nhìn Chung Dược Quân rồi nói.

- Bí thư Triệu, thực ra đây cũng không phải chuyện mới mẻ gì, lúc ở Hoài Khánh không phải ngài đã làm sao? Ngài lợi dụng Công ty khai thác đô thị thuộc Ủy ban Xây dựng. Ở Ủy ban Xây dựng Ninh Lăng không có công ty này nhưng tôi thấy thực ra có thể học tập một số thành phố phía đông là thành lập công ty đầu tư đô thị chuyên môn phụ trách giải quyết các hạng mục xây dựng cơ sở vật chất khổng lồ của nội thành, nếu không được có thể vay vốn ngân hàng cũng được. Đương nhiên bởi vì không chỉ đơn giản là xây dựng một cây cầu, còn dính tới việc gia cố hệ thống đê điều của sông Ô Giang và khai thác khu đô thị mới nên tôi đoán nếu chính thức đầu tư xây dựng thì ít nhất cũng cần gần tỷ.

- Một tỷ?
Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi nhưng bên ngoài vẫn rất bình tĩnh. Người này đúng là miệng rộng, còn chơi lớn hơn cả hắn khi còn ở Hoài Khánh. Nhưng Triệu Quốc Đống không thể không thừa nhận kế hoạch này làm người ta kích thích. Một tỷ là con số như thế nào? Dù là chia làm hai ba năm đầu tư thì cũng là con số làm người ta sợ hãi. Có lẽ nếu thực hiện sẽ khiến kinh tế Đông Giang phát triển mấy bậc.

Đây là đang mạo hiểm.

Nếu không có trụ cột kinh doanh, thương mại, dịch vụ phát triển với tốc độ cao làm chỗ dựa, không có quá trình đô thị hóa với quy mô lớn làm cơ sở thì đây chính là xây nhà trên không, chỉ riêng khoản tài chính này đủ để kéo tài chính Ninh Lăng vào địa ngục.

Triệu Quốc Đống nhìn Chung Dược Quân đang liếm môi. Hắn có thể nhận ra trong mắt đối phương lộ rõ vẻ khiêu khích giống như đang muốn nhìn xem hắn có dám chơi trò này hay không?

Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng, hắn thích mấy trò này.
Bình Luận (0)
Comment