Lộng Triều

Chương 1097

- Ừ, các căn nhà từ thời cuối Thanh, đầu Dân quốc ở Tây Giang chúng tôi được bảo tồn tốt, hơn nữa thể hiện rõ tính dân tộc thời đó, có lẽ về sau chỉ có thể thấy trên phim ảnh mà thôi, có thể nói đây là di sản văn hoá hiếm có. Hiện nay hàng năm có không ít đoàn làm phim tới đây quay, đây chính là cơ hội tốt để tăng hình ảnh đô thị Ninh Lăng. Nhưng chúng tôi trước đây không quá chú trọng việc này, bây giờ có thể dự định thay đổi một chút, muốn lợi dụng truyền hình để thể hiện sức hấp dẫn nội thành Tây Giang với mọi người.

- Ổ, Quốc Đống, có tốt như cậu nói không? Thật sự hấp dẫn như vậy sao?
Qua Tĩnh có chút tò mò vì chị ta đã đến Ninh Lăng nhiều lần nhưng chưa từng thấy đẹp như Triệu Quốc Đống nói.

- Ha ha, Trưởng ban Qua, không chỉ như vậy đâu, những ngôi nhà ở Tây Giang đều là đặc sắc của các dân tộc thiểu số, dều là những thứ làm người ta đến rồi khó quên. Bây giờ các căn nhà của người dân tộc thiểu số tập trung lại ở nội thành là điều hiếm có được ở Trung Quốc chúng ta, thậm chí nói là độc nhất vô nhị cũng không quá đáng.
Triệu Quốc Đống vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Qua Tĩnh.

- Quốc Đống, cậu đúng là giỏi nói làm tôi cũng tò mò muốn đến xem một chút.
Qua Tĩnh cười nói.

- Bây giờ hai cấp thị xã, quận đều ddangtieens hành tu sửa, bảo vệ dưới sự chỉ đạo của chuyên gia trong ngành, cố gắng không làm nơi này thay đổi hình ảnh. Trưởng ban Qua, lúc nào chị rảnh có thể tới Ninh Lăng, tôi sẽ cùng chị đi thăm thú xung quanh, cam đoan chị sẽ vui quên trời đất.
Triệu Quốc Đống nghe giọng điệu của Qua Tĩnh liền vội vàng nói thêm.

- Quốc Đống, xem ra cậu là Bí thư thị ủy mà rất có đầu óc. Sản nghiệp văn hóa chẳng những tạo ra hiệu quả kinh tế, hơn nữa càng quan trọng đó là tăng hình ảnh một đô thị, làm cho đô thị đó thay da đổi thịt, tạo sức hấp dẫn lớn đối với bên ngoài. Khi con người ta giàu lên thì cuộc sống vật chất chưa đủ thỏa mãn, còn cần có cuộc sống tinh thần. Ở điểm này tôi thấy Ninh Lăng là đô thị có nền kinh tế tầm trung nhưng quan niệm này đi trước các thành phố, thị xã khác trong tỉnh. Đáng khen.

Qua Tĩnh khá hài lòng với biểu hiện của Triệu Quốc Đống. Hắn không chỉ chú trọng phát triển kinh tế còn hòa nhập phát triển kinh tế vào việc tăng thương hiệu của đô thị, đây là sự sáng tạo rõ ràng.

- Trưởng ban Qua, Ninh Lăng chúng tôi có tài nguyên lịch sử văn hóa trời ban, nếu không tận dụng đó chính là lãng phí. Lãnh đạo Tổng cục di sản văn hoá và các chuyên gia đến khảo sát Ninh Lăng đều khen ngợi không thôi, luôn nói muốn giữ gìn được như Ninh Lăng là không hề dễ dàng, có giá trị nghiên cứu rất cao. Chúng tôi cũng chuẩn bị dựa theo ý kiến của Tổng cục mà xây dựng viện bảo tàng quân sự cổ Thổ Thành, thể hiện di sản văn hoá quân sự ở đây.
Triệu Quốc Đống có chút đắc ý nói.

- Được rồi Quốc Đống, nói nhiều như vậy tức là cậu muốn cho thấy mấy năm tới công tác tuyên truyền ở Ninh Lăng sẽ rất nặng nề, cần người quen thuộc tình hình làm Trưởng ban Tuyên giáo phải không?
Qua Tĩnh cười cười nhìn Triệu Quốc Đống và nói:
- Chuyện này nói tới đây thôi, nhưng tôi phải nhắc cậu đây là bố trí chung trong cả tỉnh, cậu muốn chọn người theo ý đồ của Thị ủy Ninh Lăng thì phải được Bí thư Ứng ủng hộ, nếu không …

Ra khỏi văn phòng Qua Tĩnh, Triệu Quốc Đống vừa mừng vừa lo. Hắn không ngờ Lưu Như Hoài lại thuận lợi như vậy, nhưng chức Trưởng ban Tuyên giáo lại là ẩn số.

Triệu Quốc Đống sau khi liên lạc với Dương Kính Quang liền trực tiếp tới văn phòng vị Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy mới này.

Dương Kính Quang xuất thân mặc dù là giáo viên nhưng vẻ ngoài lại cao to chứ không có vẻ thư sinh. Điều này làm Triệu Quốc Đống cũng tò mò có phải hôm nào vị Trưởng ban thư ký này cũng tập luyện hay không?

- Ngồi đi, Bí thư Ứng còn đang tiếp khách, chắc tầm 20 phút nữa mới xong.
Dương Kính Quang nhìn đồng hồ thấy đã là 4h50 phút.

- Trưởng ban thư ký coi như là thầy của tôi.
Triệu Quốc Đống ngồi xuống và nói.

- Ồ, Bí thư Triệu cũng học ở đại học An Nguyên?
Dương Kính Quang có chút kinh ngạc, cán bộ cấp giám đốc sở ở trong tỉnh tốt nghiệp ở trường hầu hết y đều nhớ, không ngờ Triệu Quốc Đống này cũng học ở trường mình công tác.

- Ồ, tôi không có phúc đó. Tôi tốt nghiệp trường cảnh sát chuyên nghiệp tỉnh, sau đó học tại chức ở đại học An Nguyên vài năm để lấy cái bằng.
Triệu Quốc Đống cười nói.

- Ồ, bằng cấp không đại biểu gì cả, nó sao có thể đại biểu cho năng lực.
Dương Kính Quang lắc đầu nói:
- Bí thư Triệu mặc dù tốt nghiệp trường cảnh sát nhưng lại nổi tiếng nhờ giỏi làm kinh tế.

- Làm Trưởng ban thư ký cười chê rồi. Chút bản lĩnh của tôi không đáng gì.
Triệu Quốc Đống khiêm tốn nói:
- Trưởng ban thư ký hỗ trợ hiệu trưởng Dương khiến đại học An Nguyên là trường nổi tiếng trong cả nước.

- Bí thư Triệu, hai chúng ta không cần khen ngợi lẫn nhau, người khác nghe lại tưởng chúng ta là kẻ nịnh thần.
Dương Kính Quang cười ha hả nói.

- Trưởng ban thư ký, ngài hơn tôi vài tuổi, ngài gọi tôi Quốc Đống là được rồi. Như vậy nghe tự nhiên hơn.
Triệu Quốc Đống thấy tâm trạng Dương Kính Quang khá tốt nên muốn kéo gần quan hệ.

- Được, Quốc Đống, cậu tới Ninh Lăng hơn ba tháng thấy sao? Chẳng qua tôi thấy cậu có vẻ thích nghi rất nhanh, nhất là có mấy hạng mục mới tiến vào Ninh Lăng. Lát nữa có lẽ Bí thư Đông Lưu sẽ muốn nghe báo cáo về vài hạng mục này. Cậu cũng không nên nói quá, có gì nói đó. Ngoài ra Bí thư Đông Lưu cũng muốn hiểu xem ngành năng lượng mới có thể mang tới áp lực bảo vệ môi trường cho Ninh Lăng hay không? Điểm này tôi đã nói với cậu qua điện thoại, cậu báo cáo cũng nên cẩn thận thì Bí thư Đông Lưu rất mẫn cảm ở điểm này.

Dương Kính Quang khá thẳng thắn nói.

- Xin Trưởng ban thư ký yên tâm, Ninh Lăng chúng tôi tuyệt đối không đi vào vết xe đổ của Vĩnh Lương.
Triệu Quốc Đống rất tự tin nói:
- Chúng tôi đã sớm chuẩn bị hạng mục xử lý nước thải, cam đoan đáp ứng nhu cầu phát triển của Khu Khai Phát. Ở điểm này Thị ủy, Ủy ban chúng tôi có quan điểm nhất trí chính là chấp nhận kinh tế đi chậm một bước nhưng tuyệt đối không để ô nhiễm môi trường.

- Như vậy mới tốt. Tôi lo cậu mới tới Ninh Lăng, cảm thấy áp lực quá lớn nên nóng lòng mong đạt được thành công.
Dương Kính Quang cảm thấy tính cách Triệu Quốc Đống khá giống mình, ngay thẳng, hơn nữa thái độ về vấn đề gì đó lại rất kiên quyết.

- Trưởng ban thư ký, nếu nói không có áp lực là nói dối. Ngài có thể không quá hiểu rõ tình hình Ninh Lăng, mấy năm trước Ninh Lăng phát triển nhanh nhưng hai năm vừa qua bắt đầu trượt xuống. Thực tế mà nói điều này không phải do cán bộ Ninh Lăng không cố gắng mà do vấn đề cơ cấu khiến cho kinh tế Ninh Lăng thiếu động lực phát triển, nhất là sncn quá đơn nhất, hàm lượng khoa học kỹ thuật thấp, sản phẩm không được cải tiến.

Triệu Quốc Đống cân nhắc xem làm như thế nào để có thể nhanh chóng khiến vị Trưởng ban thư ký này hiểu thêm về tình hình Ninh Lăng, như vậy cũng có thể hiểu được và giúp cho mình.

- Cho nên sau khi tôi tới đang nghĩ cách ngoài việc tìm thêm ngành sản nghiệp trụ cột cũng muốn đưa ra chính sách giúp đỡ các công ty tăng năng lực nghiên cứu, tăng khả năng phát triển, đó là điều rất quan trọng. Nếu không khi gặp phải cạnh tranh thì cách công ty này nhất định sẽ bị ép đến bờ vực phá sản.
Triệu Quốc Đống nói qua về quan điểm của mình:
- Công nghiệp là điều rất quan trọng để một đô thị phát triển, không có công thương nghiệp phát triển thì đô thị đó không thể nào đạt đúng nghĩa của nó. Ninh Lăng từ trước đến giờ chủ yếu phát triển mảng nông nghiệp nhưng nông nghiệp cũng không phải mạnh, công nghiệp càng không có gì để nói. Ninh Lăng khởi điểm thấp nên tuy mấy năm trước tăng tốc rất nhanh nhưng đạt đến trình độ nhất định sẽ gặp trở ngại. Vì thế muốn đột phá và phát triển thêm nữa thì cần có thủ đoạn và sự quyết đoán, điều này có thể tạo ra nhiều tranh luận và phê bình.

Triệu Quốc Đống nói như vậy là rất rõ ràng, hắn hy vọng Dương Kính Quang có thể hiểu được vài hành động không bình thường của Ninh Lăng, ở điểm này Dương Kính Quang lại hiểu cho nỗi khổ của hắn, nhất là một Bí thư thị ủy trẻ tuổi như vậy càng dễ bị công kích, chỉ trích.
Bình Luận (0)
Comment