- Bí thư Triệu, bây giờ điều trực quan nhất thể hiện bộ mặt của một đô thị không phải là xây dựng đô thị sao?
Trúc Văn Khôi không để ý tới ánh mắt bất mãn của mấy vị Thường vụ thị ủy với mình. Y biết mình nói câu này nhất định sẽ làm người khác không vui, nhưng không sao, chỉ cần Bí thư Triệu thích nghe là được. Hơn nữa Thị trưởng Chung cũng rất chú trọng mảng xây dựng đô thị, y tin mảng này sẽ là nơi tốt để xem.
- Xây dựng khu Giang Đông, cầu Ô Giang, thủ trưởng chỉ cần đứng trên đầu cầu là có thể nhìn thấy quang cảnh toàn Ninh Lăng, không khí phát triển nhanh chóng của Ninh Lăng chúng ta cũng có thể làm thủ trưởng thấy rõ.
Lý Đại Phú lúc này cũng đã dần tỉnh táo lại, chút hơi men đã tan đi. Mọi người đều hy vọng thủ trưởng có thể tới xem làm việc họ quản lý, nhưng nếu nói đến điểm thăm quan thì ai có thể quên đi ngành sản xuất công nghiệp đang chống đỡ cho Ninh Lăng?
Không có sản xuất công nghiệp phát triển nhanh thì tất cả đều vô ích.
Mà cơ hội như thế này, Lý Đại Phú không tin Triệu Quốc Đống sẽ gác mấy hạng mục lớn của khu Khai Phát cùng khu Lâm Cảng sang bên, nhất là khóa trước Ủy viên trưởng Lục Kiến Bang còn là Phó Thủ tướng phụ trách công nghiệp.
- Đại Phú, còn anh thì sao?
Triệu Quốc Đống có chút buồn cười. Vừa vào chủ đề chính mọi người liền tranh cãi, đều tự khen mảng của mình.
- Bí thư Triệu, các vị lãnh đạo khác đều đã nói, muốn nói mảng của tôi phụ trách cũng có không ít điểm đáng xem. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ thủ trưởng ở Ninh Lăng chúng ta quá ngắn, nếu xem hết thì chỉ sợ khó có thể lưu lại ấn tượng tốt trong mắt thủ trưởng. Ủy viên trưởng trước là Phó Thủ tướng phụ trách công nghiệp, có tình cảm sâu với sản xuất công nghiệp, mà công nghiệp lại là mệnh mạch kinh tế của quốc gia. Ninh Lăng chúng ta từ thị xã nông nghiệp chuyển mạnh sang công nghiệp, tôi cảm thấy phải để thủ trưởng và lãnh đạo tỉnh hiểu rõ thành tích của Ninh Lăng chúng ta trong sản xuất công nghiệp.
Triệu Quốc Đống có chút kinh ngạc vì lời nói của Lý Đại Phú. Đây chính là một điều đặc biệt nhưng các vị lãnh đạo thị xã khác đều có chút buồn bực khi Lý Đại Phú muốn dùng cách này để được Triệu Quốc Đống ủng hộ.
- Được đó Đại Phú, lời này của anh mà để lãnh đạo tỉnh nghe được thì không chừng sẽ ở lại Ninh Lăng chúng ta thêm vài ngày.
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói:
- Đáng tiếc thủ trưởng không còn phụ trách công nghiệp nữa, ngài là Ủy viên trưởng nên phải chú ý mọi mặt. Nếu chỉ riêng yw thì tôi sợ Ninh Lăng chúng ta không thể so sánh với An Đô và Hoài Khánh mà.
- Bí thư Triệu, đây là ngài nâng cao người khác, hạ thấp mình. An Đô là tỉnh thành nên không nói. Về phần Hoài Khánh cũng chẳng qua do ngài làm Thị trưởng hơn năm nên đi trước mà thôi. Với xu thế phát triển hiện nay của Ninh Lăng chúng ta chưa chắc đã kém bọn họ. Ai là người cuối cùng thì cũng chưa rõ.
Lý Đại Phú hôm nay thể hiện khác hẳn mọi ngày, ăn nói rất lưu loát.
- Ha ha, chúng ta không cần tranh mấy thứ đó. Chẳng qua anh nói đúng, ai cười cuối cùng thì đó mới là nụ cười ngọt nhất. Những lời này tôi sẽ nhớ kỹ.
Triệu Quốc Đống gật đầu khen ý kiến của Lý Đại Phú. Đừng nhìn bây giờ Hoài Khánh phát triển nhanh nhưng Ninh Lăng chỉ cần bắt đầu tăng tốc cũng không thua đối phương. Chỉ cần hắn còn ở Ninh Lăng thì sẽ không phải ngại bất cứ ai.
Hội nghị tiến hành rất sôi nổi, đến khi Chung Dược Quân tới càng làm không khí thêm nóng bỏng. Ai cũng hy vọng đẩy mảng mình phụ trách cho thủ trưởng xem.
Mạnh Uyên kiên trì nên xem cơ sở trồng cỏ Hoa Lâm và công ty nông hộ Hoa Lâm, nó đã làm cho nông dân Hoa Lâm trong thời gian này. Ngoài ra còn có cả cơ sở khoai tây Thổ Thành nữa. Mà Lỗ Năng cùng Phù Quyên lại cho rằng ít nhất phải để khu dân cư Tây Giang vào một điểm quan trọng.
Lý Đại Phú lại đẩy ra bốn điểm thăm quan gồm chất bán dẫn Liên Hoa, công ty Thần Phong, công ty Neo, công ty vật liệu xây dựng tre Phong Đình, đây đại biểu phương hướng phát triển kinh tế chính của Ninh Lăng. Hai cái đang xây dựng, hai cái đã sản xuất, vừa lúc phù hợp ý đồ của thủ trưởng.
Cuối cùng sau một phen tranh chấp, Triệu Quốc Đống bác bỏ ý kiến việc thăm quan việc xây dựng đô thị của Trúc Văn Khôi. Hắn cho rằng nếu thời gian thích hợp thì đầu tiên xem khu dân cư Tây Giang, sau đó xem chất bán dẫn Liên Hoa, công ty vật liệu xây dựng tre Phong Đình, cuối cùng là đến trụ sở trồng cỏ Hoa Lâm. Đương nhiên cũng cần bố trí mấy điểm dự bị ở công ty Thần Phong, Neo và Thổ Thành.
Sau khi mọi người rời đi, Chung Dược Quân ở lại thông báo cuộc gặp mặt với tập đoàn Fukuda cho Triệu Quốc Đống nghe.
Tập đoàn ô tô Fukuda đúng là có ý đầu tư vào tỉnh An Nguyên, chủ yếu là hạng mục sản xuất xe trọng tỉa lớn. Nhưng Ninh Lăng không phải nơi bọn họ hài lòng nhất. Nếu không có vài hạng mục đa tinh thể Silicon tiến vào Ninh Lăng, không có cảng Ninh Lăng thì bọn họ đã không tới Ninh Lăng khảo sát. Chẳng qua sau cuộc khảo sát hôm nay, Fukuda đã có cái nhìn mới đối với Ninh Lăng.
Cơ sở vật chất, chính sách ưu đãi ở Khu Khai Phát cùng khu Lâm Cảng cũng không phải điều bọn họ chú tâm nhất. Nguyên nhân chủ yếu chính là thái độ phục vụ rất tốt của khu Khai Phát cùng khu Lâm Cảng đối nhà đầu tư, điều này làm cho tập đoàn Fukuda rất kinh ngạc.
Sau khi khảo sát khu Khai Phát cùng khu Lâm Cảng, Fukuda dù đưa ra câu hỏi gì thì nhân viên công tác cũng có thể trả lời rõ ràng, kể cả từ xe bus đến cung ứng điện, từ tình hình an ninh trật tự đến trụ sở giải trí…. Tất cả đều nói đầy chi tiết làm cho Fukuda hài lòng. Theo bọn họ thấy những chi tiết này mới thể hiện rõ trình độ phục vụ của một đô thị.
Chung Dược Quân cũng nhạy cảm nhận ra thái độ của Fukuda. Sau khi cẩn thận phân tích, y cho rằng đối phương có ý đầu tư. Mặc dù bây giờ Fukuda chưa tỏ rõ thái độ nhưng chỉ cần nắm bắt cơ hội thì hạng mục đầu tư khổng lồ này rất có thể tiến vào Ninh Lăng.
Hai người thảo luận đến nửa đêm mới dừng lại.
…
Lục Kiến Bang đúng là không ngờ lại gặp Triệu Quốc Đống vào lúc này.
Khi cửa xe mở ra, một người quen thuộc xuất hiện trước mặt Lục Kiến Bang.
- Ồ.
Lục Kiến Bang có chút giật mình, Triệu Quốc Đống là Bí thư thị ủy Ninh Lăng?
Lúc trước Thái Chánh Dương đã nói với mình về việc Triệu Quốc Đống đã kết thúc đợt trao đổi cán bộ, về địa phương. Lục Kiến Bang cũng hỏi Triệu Quốc Đống về đâu, Thái Chánh Dương chỉ nói là về làm Bí thư thị ủy một nơi hẻo lánh. Lục Kiến Bang lúc ấy còn có chút nuối tiếc, không ngờ trạm thứ hai khi mình khảo sát tỉnh An Nguyên lại là nơi mà Triệu Quốc Đống làm Bí thư thị ủy.
- Ủy viên trưởng, đây là Bí thư thị ủy Ninh Lăng – Triệu Quốc Đống.
Ứng Đông Lưu đang định giới thiệu đã bị Lục Kiến Bang cắt ngang:
- Đông Lưu, không cần giới thiệu, tôi rất quen Tiểu Triệu. Năm ngoái Tiểu Triệu còn cùng tôi sang năm nước Nam Á, không ngờ Tiểu Triệu lại ở đây. Tiểu Triệu, cậu về Ninh Lăng làm Bí thư thị ủy?
- Đúng thế thưa ủy viên, tôi tháng năm năm ngoái về tỉnh An Nguyên làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng.
Triệu Quốc Đống cúi người lên xe.
- Ha ha, tốt, về cơ sở rèn luyện là tốt. Ngồi đi, ừ, cậu ngồi đây.
Lục Kiến Bang chỉ vào vị trí gần mình.
- Đông Lưu, tôi và Tiểu Triệu là quen từ trước. Lúc ấy khi Tiểu Triệu còn công tác ở Bộ năng lượng đã phát biểu rất hay trong cuộc thảo luận về phát triển an toàn năng lượng, quan điểm của Tiểu Triệu làm tôi rất giật mình.
- Ủy viên trưởng, ngài không phải muốn hại tôi đó sao? Tôi đây chỉ là suy nghĩ cá nhân của tôi mà thôi.
Triệu Quốc Đống đổ mồ hôi. Trước mặt Bí thư tỉnh ủy, chủ tịch tỉnh mà được Lãnh đạo trung ương nói như vậy không biết là phúc hay họa nữa?
- Tiểu Triệu, suy nghĩ cá nhân cũng có cái hay của nó.
Lục Kiến Bang cười ha hả nói. Điều này làm mấy người bên cạnh cũng có chút ngạc nhiên.
Triệu Quốc Đống không biết nên đáp lời Lục Kiến Bang như thế nào. Đó chính là Lãnh đạo trung ương, một lời sẽ quyết định tiền đồ chính trị của hắn. Mặc dù mấy lần tiếp xúc trước Lục Kiến Bang có ấn tượng tốt đối với hắn, nhưng bây giờ lại khác. Vị trí của Lục Kiến Bang là Ủy viên trưởng Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, hắn là Bí thư thị ủy Ninh Lăng.
- Ha ha, cậu đừng câu nệ như vậy. Tôi cảm thấy cậu là người phóng khoáng, sao xuống làm Bí thư thị ủy lại không còn sự tự nhiên như trước nữa vậy?
Lục Kiến Bang cười nói.