Lộng Triều

Chương 1142

Phải nói đợt công khai tuyển chọn này của Ninh Lăng tạo thành hiệu ứng chấn động cả nước.

Mặc dù Tiêu Phượng Minh liên tục được Triệu Quốc Đống tìm tới nói chuyện nhưng y vẫn có chút lo lắng. Đến khi Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy phái đoàn thăm quan học tập tới thì Tiêu Phượng Minh mới yên tâm.

Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy có thể phái đoàn xuống học tập, chỉ đạo thì ít nhất cũng tỏ vẻ ủng hộ, thậm chí nếu làm tốt còn có thể nhân ra toàn tỉnh.

Điều này làm Tiêu Phượng Minh phải khẽ than thở. Vì sao Triệu Quốc Đống làm chuyện gì cũng bất ngờ nhưng luôn được cấp trên tán thành?

Việc công khai tuyển chọn như thế này thì hình như ở khu vực duyên hải cũng đã thí điểm, nhưng đó đều là cấp độ thấp hoặc đơn vị sự nghiệp. Triệu Quốc Đống dám can đảm bỏ ra hai vị trí cục trưởng, lại còn thêm một câu trong quảng cáo nếu biểu hiện tốt, Thị ủy Ninh Lăng sẽ hướng cấp trên đề cử làm trợ lý thị trưởng. Theo Tiêu Phượng Minh thấy đây là Hạ Hiểu

Nhưng chính cách này chẳng những được tỉnh thông qua, còn phái tổ học tập xuống. Điều này làm Tiêu Phượng Minh không biết nói gì. Ngoài việc cảm thấy mình không theo kịp suy nghĩ của Bí thư Triệu ra, Tiêu Phượng Minh cũng cảm thấy mình nên điều chỉnh quan điểm, tư tưởng. Nếu không mình sẽ càng lúc càng bị bỏ lại xa hơn.

Hai chức cục trưởng cạnh tranh rất mạnh. Quy định ứng viên phải là cán bộ đã có từ hai năm kinh nghiệm trở lên ở chức phó huyện, hơn nữa cũng yêu cầu đã từng công tác trong ngành kinh tế. Điều này làm nhiều cán bộ bị loại nên có phản ứng mạnh. Vì thế Nhật báo nhân dân thậm chí còn tạo chuyên đề thảo luận về việc này. Một loạt trang web lớn cũng trao đổi rất nhiều.

Nhưng công việc mới cần một quá trình thăm dò. Dù là Ban tổ chức cán bộ Trung ương và Bộ nội vụ cũng chú ý đến việc công khai tuyển chọn của Ninh Lăng. Nhưng bọn họ cũng không ngăn cản Ninh Lăng tiến hành.

Hai người may mắn vượt qua mấy trăm người, thông qua lần viết bài và phỏng vấn, sau đó được Hội nghị thường vụ Thị ủy biểu quyết, cuối cùng đã ngồi vào chức cục trưởng.

Làm cho Thị ủy Ninh Lăng có chút ngạc nhiên là hai người đó đều là người tỉnh An Nguyên, chỉ là sang làm việc ở khu vực duyên hải mà thoi. Một là trưởng phòng chiêu thương một huyện phát triển thuộc tỉnh Giang Nam, người này được vào chức cục trưởng Cục phát triển công ty vừa và nhỏ. Một làm chủ nhiệm khu công nghiệp huyện phát triển ở Giang Đông, trúng chức cục trưởng cục Chiêu thương.

Hai người một ở Tân Châu, một ở Nam Hoa, nhưng sau khi tốt nghiệp đại học liền tới khu vực duyên hải làm.

Triệu Quốc Đống nhìn một chút về bản báo cáo về tình hình phát triển của dây cáp điện Thiên Hằng trong thời gian qua. Nói tóm lại là rất rõ ràng, đây không phải bản thẩm tra tư chất của ngân hàng, chỉ là ý kiến sơ bộ của chính quyền mà thôi.

Triệu Quốc Đống gọi cho Lôi Hướng Đông. Hắn suy nghĩ nên nói chuyện như thế nào. Dây cáp điện Thiên Hằng là hạng mục mà ngân hàng phát triển quốc tế quốc gia nhất định sẽ không quan tâm, nhưng nếu như Lôi Hướng Đông có thể nói chuyện với chi nhánh ngân hàng phát triển quốc tế ở tỉnh An Nguyên thì trình tự sẽ nhanh hơn nhiều.

- Đông ca, chúc mừng anh lên Nhật báo nhân dân, đừng khiêm tốn, được là được mà, không có bên trên gật đầu, anh dám chán sống lên Nhật báo nhân dân sao? Chẳng qua tôi lại ngửi thấy vài làn gió mới từ bên ngoài. Ha ha, không nói quá đâu, ngân hàng chính sách có thể đi được bước này là không dễ.

- Đương nhiên tôi có chút chuyện rồi, nếu như có làn gió mới đập vào mặt, tôi đương nhiên phải tạo thêm thành tích cho ngân hàng phát triển quốc tế anh mà.
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói.

- Được rồi Quốc Đống, cậu nói còn hay hơn hát. Đại Kiện cũng nói cậu chỉ có khi có chuyện mới tới nhà, cậu mới có thể nói ngon ngọt. Ha ha.
Lôi Hướng Đông cười nói.

- Anh đừng nghe Kiện ca, tôi và anh ta khi nói chuyện chỉ về công việc thôi mà. Anh cảm thấy Kiện ca có thể vì tình cảm bạn bè mà phá vỡ nguyên tắc sao? Đều là trong phạm vi không vượt quá nguyên tắc. Tôi thấy ngân hàng xây dựng Ninh Lăng kiểm tra tài chính công ty đầu tư Ninh Lăng có thể nói vượt quá bất cứ đơn vị nào.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Đương nhiên chúng tôi cũng chào mừng bọn họ làm như vậy, coi như để bọn họ yên tâm mà.

- Cậu có suy nghĩ như vậy là tốt, đừng có mà nói mồm nhưng trong lòng khó chịu. Bây giờ ngân hàng đã theo cơ chế kinh tế thị trường, ngân hàng xây dựng coi như đi trước một bước.
Lôi Hướng Đông nói:
- Tôi biết cậu gọi là vì việc gì. Có phải là một công ty Ninh Lăng muốn đầu tư xây dựng nhà máy ở Cam-pu-chia không? Chi nhánh ngân hàng ở tỉnh An Nguyên cũng báo cáo chuyện này lên. Vị cục trưởng Cục phát triển công ty vừa và nhỏ của Ninh Lăng cũng dẫn theo chủ tịch công ty kia lên đến chi nhánh ngân hàng, nói đủ chuyện, còn nói đó là trong phạm vi kinh doanh của ngân hàng tôi mà tranh cãi với bộ phận nghiệp vụ của chúng tôi.

- Ồ.
Điểm này thì Triệu Quốc Đống không biết, không ngờ tên Chu Trọng kia đã đi đến bước này. Xem ra gặp khó khăn ở trên ngân hàng nên mới về báo cáo với mình.

- Sao, cậu là Bí thư thị ủy còn không biết sao?
Lôi Hướng Đông có chút kinh ngạc nói.

- Biết nhưng không rõ. Anh cảm thấy tôi là Bí thư thị ủy thì việc gì cũng phải biết hết sao?
Triệu Quốc Đống có chút tức giận nói.

- Được rồi, cậu phụ trách thị xã mấy triệu dân, cậu là vua một cõi mà.
Lôi Hướng Đông cười cười chế nhạo:
- Vậy còn tìm tôi làm gì?

- Tôi chỉ là muốn thảo luận một chút vấn đề với lãnh đạo ngân hàng phát triển quốc tế mà thôi, nhất là sau khi thấy bài viết kia của anh, tôi thấy ngân hàng anh nên tăng hiệu suất làm việc mới được. Nếu đã có ý kiến rõ ràng thì sao chi nhánh lại vẫn theo đường cũ, lâu như vậy không có động tĩnh?
Triệu Quốc Đống nói.

- Quốc Đống, sợ chuyện không đơn giản như vậy đâu. Nếu chuyện cứ vỗ đầu cái là quyết định thì ngân hàng có khác gì nhà cậu mở, như vậy là không có trách nhiệm. Cậu sao biết các đồng chí chi nhánh tỉnh An Nguyên không làm việc? Chẳng lẽ các cậu vừa gửi hồ sơ lên, chúng tôi lập tức vội vàng đến đưa tiền vào tay cậu sao?
Lôi Hướng Đông nói.

- Đông ca, anh đừng nói như vậy, cũng đừng nói cho qua chuyện. Tôi dám cược với anh là chi nhánh An Nguyên căn bản không dự định cho dây cáp điện Thiên Hằng vay, vì thế gửi lên cấp trên, đợi cấp trên có chỉ thị.
Triệu Quốc Đống khinh thường nói:
- Mặc dù ngân hàng phát triển quốc tế đã bắt đầu cho công ty tư nhân vay nhưng theo tôi thấy các anh đều chọn các công ty tư nhân lớn. mà tôi muốn nói chính là có không ít công ty vừa và nhỏ cũng muốn đầu tư ra nước ngoài. Cho nên tôi phải nghi ngờ ngân hàng phát triển quốc tế anh có phải là làm như vậy để hấp dẫn ánh mắt xã hội không?

Lôi Hướng Đông một lúc lâu mới lên tiếng:
- Quốc Đống, đây là sự thật tất nhiên. Ngân hàng phát triển quốc tế có thay đổi nhưng không thể không tuân theo nguyên tắc mạo hiểm. Nghiệp vụ ít mạo hiểm nhất sẽ được chọn đầu tiên. Đương nhiên chúng tôi sẽ từ từ mở rộng nghiệp vụ sang ủng hộ các công ty khác.

- Đông ca, tôi phải nhắc anh một câu đó là ngân hàng phát triển quốc tế không phải ngân hàng thương mại thuần túy mà là ngân hàng chính sách. Ngân hàng chính sách mặc dù cũng cần tuân theo nguyên tắc thị trường nhưng cũng không thể quên chức trách của các anh.
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói:
- Nhất là các công ty vừa và nhỏ của Trung Quốc muốn ra nước ngoài thì khó khăn lớn nhất chính là tài chính. Tôi cảm thấy ngân hàng phát triển quốc tế cần phải làm gương ở vấn đề này. Các anh đã đi được một bước, tôi cảm thấy các anh không thể lùi về phía sau, mà phải mạnh dạn đi tới.

- Ha ha ha. Quốc Đống, miệng lưỡi của cậu tôi đã được biết nhiều lần. Bảo sao Đại Kiện mỗi lần về đều nhăn nhó. Được, tôi nhớ kỹ đề nghị và nhắc nhở của cậu. Chúng tôi sẽ nhớ chức trách của mình. Tôi nghĩ ngân hàng phát triển quốc tế hình như không đi theo đường cũ mà. Chuyện công ty ở Ninh Lăng thì trụ sở đã chỉ thị cho chi nhánh An Nguyên, chỉ cần là trong phạm vi nghiệp vụ của ngân hàng phát triển quốc tế thì dù đó là công ty lớn hay nhỏ đều là khách hàng.
Bình Luận (0)
Comment