Lưu Kiều nói làm Triệu Quốc Đống phải suy nghĩ.
Ánh nắng buổi sáng chiếu tới làm hai người đều thấy thoải mái dễ chịu. Lưu Kiều rõ ràng đang cẩn thận đánh giá từng vẻ mặt của Triệu Quốc Đống. Tên Triệu Quốc Đống dung hợp vẻ tinh xảo dễ chịu của người đàn ông Ý cùng với khí chất trầm tĩnh của người Anh, khuôn mặt hắn nhìn qua mặc dù không có bao quí khí nhưng nó lại có cảm giác như vật báu ẩn trong hộp.
Triệu Quốc Đống có mặt chữ điền khó có thể làm người ta có khoảng cách gần gũi, nhưng lại lộ ra sự cá tính, từ bên nhìn trông cũng được, bảo sao Nhược Đồng lại bắt đầu thay đổi tình cảm vì hắn. Đương nhiên không phải là do tướng mạo của đối phương, người này không gọi là đẹp trai, vẻ mặt rất bình thường, ngoài việc cao to chút ra thì không có bao sức hấp dẫn.
Nhưng tiếp xúc lâu lại thấy hắn có vẻ lạ. Nói thế nào nhỉ, nó giống một kho báu theo thời gian sẽ đào móc được càng nhiều thứ hơn. Đây là chuyên gia Lưu Kiều thấy được từ Nhược Đồng nói, mà cô cũng nhận ra điều này.
Triệu Quốc Đống hấp dẫn về nhiều mặt. Ngoài việc hắn phát triển nhanh trong chính trị ra, làm cho Lưu Kiều tò mò là tư tưởng của hắn.
Ánh mắt quyết định cảnh giới, lòng dạ quyết định cục diện.
Có thể rời khỏi vị trí cục trưởng của Bộ năng lượng để về tỉnh An Nguyên, hơn nữa còn đến một thị xã xa xôi, nghèo khó, theo Lưu Kiều thấy nếu không có quyết đoán, nghị lực là không thể làm được.
Với tính cách của Triệu Quốc Đống nếu như đến Ninh Lăng tự nhiên phải khiến Ninh Lăng thay đổi hoàn toàn. Với biểu hiện trong hơn năm qua của hắn đúng là đã làm được việc này. Mặc dù công ty Liên Hoa có một phần công lao của cô, nhưng Lưu Kiều cũng biết tư bản trục lợi, không phải cô có thể ảnh hưởng đến quyết định của công ty kia.
Không có công ty đầu tư Trung Hoa sẽ có tổ chức tài chính khác tiến vào. Nó giống như tập đoàn Nam Pha và công ty Phong Hoa vậy, ngay cả các nhà đầu tư Chiết Giang cũng dám tiến vào ngành năng lượng mới, qua đó có thể thấy sức hấp dẫn của ngành này lớn đến như thế nào.
Triệu Quốc Đống nhìn về phía xa xa. Theo Lưu Kiều thấy khi Triệu Quốc Đống trầm tư trông rất lạnh lùng, có chút u buồn, đáng tiếc chỉ có mình nhìn thấy vẻ mặt này. Lưu Kiều cười thầm trong lòng, đúng là lãng phí một bức ảnh đẹp.
Triệu Quốc Đống không chú ý đến Lưu Kiều lại cẩn thận quan sát mình đến thế. Lúc này hắn đang chìm đắm trong vấn đề mà Lưu Kiều đưa ra.
Lưu Kiều nói làm hắn chấn động. Nguồn tài chính cho công ty vừa và nhỏ là vấn đề khó khăn đối với chính quyền địa phương nhiều năm, làm như thế nào để phá vỡ khó khăn này là mục tiêu mà chính quyền các cấp cần thực hiện. Nhưng ngân hàng có nỗi khó xử của bọn họ, công ty có suy nghĩ của mình, chính quyền làm ngành quản lý cũng không thích hợp tham gia quá sâu, chỉ có thể tiến hành tuyên truyền một chút. Nhưng đúng là khó có thể phá vỡ khoảng cách giữa đôi bên.
Ninh Lăng về nhiều khía cạnh còn xa mới có thể so sánh với khu vực duyên hải. Nhất là không khí và ý thức càng là quan trọng nhất. Một bên tình nguyện nghĩ rằng chỉ cần đưa tới vài công ty đảm bảo là đủ để ngân hàng cho công ty vừa và nhỏ vay vốn là không thể. Không chừng đúng như Lưu Kiều nói là một năm cũng chỉ có hai ba vụ cho vay.
- Lưu Kiều, vậy chị cảm thấy làm như thế nào để phá vỡ vấn đề này? Tình hình Ninh Lăng là như vậy, chính quyền cũng đang tích cực phối hợp với bên ngân hàng nhưng mỗi nhà đều có chỗ khó của mình. Ngân hàng phải đảm bảo mức mạo hiểm xuống thấp nhất, chính quyền cũng không có cách can thiệp vào nghiệp vụ bình thường của ngân hàng. Lời chị nói rất chính xác, em bây giờ đang suy nghĩ làm như thế nào phá vỡ khó khăn này.
Triệu Quốc Đống thật lòng hỏi.
Vấn đề này khu vực duyên hải cũng khó khăn nhưng trong nội địa càng khó khăn hơn.
Khu vực duyên hải dù sao cũng có nhiều tổ chức tài chính tư nhân, có thể thông qua bạn bè, họ hàng, đồng hương để mượn một chút tài chính, mặc dù lãi cao nhưng đối với việc phát triển công ty vừa và nhỏ thì đó là tiền cứu mạng. Nhưng ở khu vực trung tây thì tài chính vốn thiếu thốn, chủ yếu dựa vào ngành tài chính, nếu ngành tài chính thắt chặt ví thì anh tìm đâu ra cửa vay tiến.
- Vấn đề này rất nhiều người đang suy nghĩ, cũng không thoát ra vài điểm. Nhưng mà tính mạo hiểm khó khống chế, chỉ là mạo hiểm của ngân hàng chuyển sang cho công ty đảm bảo. Nhưng công ty đảm bảo không ngu, cũng tính tới sự mạo hiểm nên hiệu quả cũng như nhau. Có thể nói là áp dụng rất khó khăn.
Lưu Kiều một bên suy nghĩ một bên nói. Nếu Triệu Quốc Đống nói nghiêm túc như vậy thì cô cũng không ngại chỉ dẫn hắn.
Triệu Quốc Đống hơi nghiêng về trước, mặt rất chăm chú thể hiện hắn coi trọng vấn đề này.
- Ngân hàng không muốn cho công ty vừa và nhỏ vay là do khoản nợ này khó đòi. Hơn nữa công ty vừa và nhỏ hay bị kinh tế ảnh hưởng, một khi có động tĩnh một chút là sẽ phá sản, sẽ khiến ngân hàng gặp tổn thất. Thứ hai xử lý khoản nợ này cũng là vấn đề khó khăn, giá quản lý khá cao. Công ty đảm bảo sẽ gánh trách nhiệm khoản vay của các công ty vừa và nhỏ, mà nó cũng muốn cố gắng tránh né mạo hiểm, vì thế việc nắm bắt rõ tình hình kinh doanh của công ty là mấu chốt, mà việc này cũng khó khống chế nhất. Nhất là khi độ tin cậy trong kinh doanh của Trung Quốc chưa được thành lập thì càng có vấn đề. Cho nên thường sẽ hay lựa chọn dẫn tới hiệu suất gặp ảnh hưởng lớn.
Lưu Kiều nói.
- Mà nguồn tài chính của công ty vừa và nhỏ có khó khăn cần có tài chính bù vào, như vậy cũng cần được giải quyết nhanh chóng. Nếu chậm thì sẽ mất thời cơ, đây là một vòng luẩn quẩn.
Triệu Quốc Đống nhíu mày, mấy vấn đề này hắn đương nhiên hiểu, chủ yếu là giải quyết nó như thế nào.
- Chị có một đề nghị, về phần nó có hiệu quả hay không hoặc là có thể áp dụng hay không thì do chính em quyết định.
Lưu Kiều đương nhiên biết Triệu Quốc Đống đang nghĩ gì:
- Thứ nhất lựa chọn công ty đảm bảo có danh tiếng tốt, phải biết rõ chi tiết, phải đảm bảo việc nhanh chóng được ngành tài chính chấp nhận. Cho nên cổ đông hoặc lai lịch của công ty đảm bảo là rất quan trọng, được ngân hàng chấp nhận là cơ sở, nếu không sẽ vô dụng. Thứ hai phải để cho công ty đảm bảo và công ty có nhu cầu vay vốn nhanh chóng tạo được quan hệ và tin tưởng lẫn nhau, tin tức liên thông là rất quan trọng. Nhất là việc công ty đảm bảo muốn biết tin tức của công ty vay tiền.
Triệu Quốc Đống cũng có chút ấn tượng về việc này, một vài nơi nổi tiếng về hệ thống tin cậy, đương nhiên trong đó có rất nhiều vấn đề cụ thể cần giải quyết.
- Công ty đảm bảo thường bị vướng ở vấn đề này. Bọn họ không thể nắm giữ về tình hình phát triển của công ty, bao gồm cả thị trường, sản phẩm chính, độ tin cậy và các khoản nợ của công ty. Nhất là về sau công ty đảm bảo càng bị hạn chế nhiều hơn. Mà ở điểm này chính quyền lại có ưu thế trời ban. Nếu chính quyền có thể hợp tác với công ty đảm bảo ở điểm này thì chị cảm thấy sẽ giải quyết được một chút vấn đề.
Mắt Triệu Quốc Đống sáng lên nhưng lập tức lại nghĩ tới một việc:
- Nhưng ngành chức năng nắm giữ tin tức cũng không thể tùy tiện tiết lộ, điểm này gặp phải vướng mắc về pháp luật.
- Quốc Đống, chú phản ứng rất nhanh, suy nghĩ rất chu đáo cho nên chị nói hiệu quả của biện pháp này không dễ đạt được, mà khi sử dụng cũng gặp trở ngại. Chú làm như thế nào xử lý tốt mâu thuẫn trong đó là bản lĩnh của chú. Nếu như chị có thể làm thay chú thì chị đã lên làm Bí thư thị ủy. Hì hì.
Lưu Kiều nở nụ cười trông khá quyến rũ.
- Ừ, vấn đề này em nghĩ mình có thể tìm được biện pháp giải quyết.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi rất kiên quyết nói:
- Tin tức không thể để lộ nhưng chính quyền có thể đưa ra đánh giá về độ tin cậy của công ty, thành lập hệ thống giám sát độ tin cậy của các công ty trong thị xã, em nghĩ điểm này chính quyền có thể làm được. Lưu Kiều, chị có thể giới thiệu bạn tới Ninh Lăng khảo sát hoàn cảnh đầu tư. Nơi khác em không dám nói nhưng ở địa phận Ninh Lăng thì Thị ủy, Ủy ban Ninh Lăng sẽ ủng hộ bọn họ mọi mặt.
Lưu Kiều hài lòng gật đầu. Người đàn ông này không giống bình thường, suy nghĩ rất nhanh, hơn nữa còn dám kiên quyết tỏ thái độ, không giống nhiều người tỏ vẻ về nghiên cứu.
- Được, chị có thể liên lạc giúp chú. Dù sao chú cũng ở Thượng Hải vài ngày mà, chỉ sợ Nhược Đồng sẽ trách chị. Vốn là tới Thượng Hải nghỉ ngơi vậy mà lại thành đi làm việc.
Lưu Kiều cười nói:
- Hy vọng có thể có kết quả tốt.
Triệu Quốc Đống cũng cười ha hả nói:
- Lưu Kiều, em đúng là phải cảm ơn sự giúp đỡ của chị…
- Xem kìa, đây là nơi nào chú, sao trong miệng chú lại thành công việc vậy. Muốn chị giúp không thể nói dễ nghe một chút sao?
Lưu Kiều trừng mắt nói:
- Đừng có mãi đắm chìm trong hoàn cảnh của mình, đây là Thượng Hải, là thành phố lớn nhất Trung Quốc, chú đến đây để nghỉ ngơi đó.
Triệu Quốc Đống đang định trả lời thì có một giọng nói vang lên:
- Kiều Kiều, chuyện gì làm em vui vậy? Có thể nói cho anh nghe không?