Triệu Quốc Đống nói làm Hùng Chính Lâm phải suy nghĩ. Y là người phụ trách khu vực đông bắc của Ủy ban kỷ luật Trung ương, tình hình Hắc Hà nghiêm trọng ngoài suy đoán của cả Trung ương. Có thể nói Hắc Hà còn nghiêm trọng hơn cả Liêu Đông trước đây. Dù là bản thân Hùng Chính Lâm hay Lưu Thác hỗ trợ cho y đều không phán đoán được chính xác hoàn toàn khiến khi nhiều cán bộ bị cuốn vào vòng xoáy nên có vẻ trở tay không kịp.
Mà Lưu Thác sau khi nhận chức Phó bí thư Tỉnh ủy phụ trách tổ chức cũng phải hỗ trợ Bí thư tỉnh ủy, chủ tịch tỉnh nhanh chóng bù lại mấy lỗ thủng này. Nhưng bây giờ phải chọn nhiều cán bộ lên vị trí lãnh đạo, hơn nữa còn phải đảm bảo có người thay thế những người mới lên, vì thế áp lực đối với Lưu Thác là không hề nhỏ.
Vì thế dù là Hắc Hà hay Trung ương đều bắt đầu có âm thanh cho rằng chỉ cần không phải là cán bộ không thuần túy mua quan bán chức để lên, mà chỉ là người hùa theo trào lưu thì hiện tại có thể châm chước. Quan điểm này đang bị tranh luận gắt gao, ngay cả Lưu Thác cũng khó xử.
- Chú nói đúng. Chúng ta không thể vì lo tình hình một nơi mà giảm đi tiêu chuẩn. Đối với vấn đề mua quan bán chức này có vài đồng chí không nhận thức đủ. Ở xã hội phong kiến việc này là nguyên nhân chính khiến mất nước, nếu để mặc không khí này xuất hiện trong Đảng sẽ là rất nguy hiểm.
Hùng Chính Lâm suy nghĩ khá lâu rồi nói:
- Có vài đồng chí nói phải phòng bệnh rồi cứu người, nhưng anh cho rằng đã làm đến cấp bậc lãnh đạo nếu ngay cả mục đích làm quan cũng không biết, cũng đi ngược lại thì người đó không còn có tư cách ngồi trên vị trí đó nữa.
- Hùng ca, vấn đề phòng bệnh chữa bệnh có nhiều loại hình. Có những lúc có thể phân loại xử lý như nhận hối lộ, nhưng nếu như thấy có người đưa tiền để lên chức rồi học tập đó sẽ là vấn đề nguyên tắc. Anh đưa tiền để lấy chức vụ nhằm mục đích gì? Đây chính là đầu tư để kiếm lại. Mà kiếm lại bằng cách nào? Đó là nhận tiền của bên dưới, hoặc là gian lận trong các hạng mục, công trình mà anh ta phụ trách.
Triệu Quốc Đống đã lâu không nói chuyện thoải mái như thế này với Hùng Chính Lâm. Hắn vừa suy nghĩ vừa nói:
- Nếu tư tưởng có thay đổi sẽ đánh mất nguyên tắc cơ bản của người làm quan, như vậy sẽ mất tư cách làm quan tối thiểu. đây là quan điểm của em.
Triệu Quốc Đống lần này lên Bắc Kinh ngoài việc Lưu Nhược Đồng về nước cũng còn muốn gặp vài lãnh đạo.
Từ cán bộ cấp sở muốn lên làm cán bộ cấp phó tỉnh là một bước nhảy vọt, cần có nhiều mặt ủng hộ. Việc lên trường Đảng Trung ương học là điều không thể thiếu.
Hắn lần này lên Bắc Kinh ba tháng không thể so sánh với lúc công tác ở Bộ năng lượng. Công việc trung tâm là học tập nâng cao trình độ. Học thì không cần nói, còn nâng cao có nhiều ý phải suy nghĩ.
Trường Đảng chính là một sân khấu rất rộng, làm như thế nào tìm kiếm được thứ thích hợp với mình là điều rất quan trọng. Anh tiếp thu được tri thức, học được các kinh nghiệm, hoặc là tạo được quan hệ rộng chính là cơ sở để anh tiến bộ.
Trương Nhược Cốc, Dương Thiên Minh, Qua Tĩnh, ba vị này Triệu Quốc Đống phải đến chào hỏi. Cả ba người đều có tác dụng quan trọng cho sự phát triển của hắn.
Đương nhiên mấy người như Hùng Chính Lâm, Lôi Hướng Đông vừa là anh vừa là bạn cũng sẽ có các cuộc ngồi với nhau.
- Chú đừng có nghĩ chuyện người khác, nghĩ chuyện của mình đi.
Hùng Chính Lâm nhíu mày nói:
- Nhìn chú trông tươi tỉnh thế này, em dâu còn chưa về, chẳng lẽ việc này làm chú vui lắm sao?
Nghe Hùng Chính Lâm nói, Triệu Quốc Đống phì cười:
- Hùng ca, anh chỉ cần biết em không phạm sai lầm về nguyên tắc là được rồi. Về phần khác thì cũng cho em chút tự do cá nhân chứ? Giống như em cũng không quấn lấy anh hỏi anh mấy việc ở khu vực đông bắc mà.
- Cút ngay, đâu có chuyện gì. Mấy chuyện chó má của chú có thể kéo sang công việc của anh sao?
Hùng Chính Lâm trừng mắt nói:
- Nguyên tắc giữ bí mật quyết định chú không thể biết được, nếu không anh đương nhiên có thể nói cho chú. Nhưng chuyện của chú anh cũng không cần hiểu rõ làm gì. Bởi vì chú còn chưa đến cấp bậc đó. Giống như chú nói chú sẽ không bao giờ đi vượt qua nguyên tắc đó, anh thấy đó là rất tốt. Nhưng không có nghĩa là chú không chú ý trong sinh hoạt.
- Hùng ca, em có điểm nào làm không tốt sao?
Triệu Quốc Đống vội vàng xua tay ra vẻ vô tội:
- Trong thời gian này em rất thành thật mà.
- Việc của mình thì tự mình biết. Nhìn quần áo, giày dép, đồng hồ của chú thì chú thật sự coi người khác là kẻ nhà quê không nhìn thấy hàng hóa gì sao? Lại nhìn cô gái bên kia không ngừng nháy mắt với chú ở bên này, chú đừng giả vờ với anh.
Quần áo, giày dép Triệu Quốc Đống không quá để ý, hắn chỉ theo trào lưu mua và mặc thôi. Còn đồng hồ thì sao chứ, hắn đeo chiếc đồng hồ Omega này đã vài năm, thứ này cũng có thể mang tới phiền phức sao?
Còn cô gái mà Hùng Chính Lâm nói, Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu. Đến khi hắn nhìn theo ánh mắt Hùng Chính Lâm thì mới phát hiện ra được cô gái liên tiếp nhìn về phía mình lại là Khấu Linh.
Một đám nam nữ tuổi tương đương nhau giữa mồng sáu ngồi tụ tập tại đằng kia, xem ra là bạn học hay đồng nghiệp gì đó.
Bắc Kinh vào trưa trời rất khô ráo, có thể nói nó khác hẳn sự ẩm ướt ở Kiềm Nam.
- Xin lỗi, em sợ phải sang bên kia một chút.
Triệu Quốc Đống cười hì hì sau đó đứng lên:
- Đó là bạn học hồi cấp ba của em.
- Ồ, người An Nguyên?
Hùng Chính Lâm xua tay ra hiệu Triệu Quốc Đống cứ đi.
- Vâng, cô ấy bây giờ làm việc ở Bộ Thương mại.
Triệu Quốc Đống đứng lên nói:
- Em sang đó chào mấy câu.
- Đi đi, đừng có bị quyến rũ không biết đầu đuôi gì là được.
Hùng Chính Lâm gật đầu nói.
Triệu Quốc Đống chỉnh qua quần áo rồi đi sang bên kia.
Đó là một nhóm người chia làm vài bàn trông khá quen thuộc nhau. Vừa đi Triệu Quốc Đống vừa cẩn thận quan sát. Ngoài Khấu Linh ra thì hắn không còn nhận ra ai. Hơn nữa nghe giọng điệu của mọi người ở khắp nơi thì hắn đoán đây là bạn học hồi đại học của Khấu Linh.
Triệu Quốc Đống đi hơi chậm vì phải suy nghĩ mình dùng cách nào để đến đó. Hắn về Ninh Lăng mặc dù vẫn liên lạc với Khấu Linh nhưng cho dù không phải mỗi tháng gặp vài lần như lúc hắn còn công tác ở Bộ năng lượng, nhưng hai người vẫn có tình cảm.
- Khấu Linh, họp lớp à?
Triệu Quốc Đống nở nụ cười rất tự nhiên. Hắn đi đến bên cạnh Khấu Linh, nhỏ giọng nói với cô rồi cười cười chào mọi người xung quanh.
- Khấu Linh, anh chàng đẹp trai nào thế, sao không giới thiệu? Giấu kín thế? Sợ bọn tôi ăn hay đoạt mất?
Một cô gái khá đẹp ngồi cạnh Khấu Linh kêu lên. Cô gái này mặc một chiếc áo len bó sát người tôn lên bộ ngực căng tròn.
Trên thực tế khi Triệu Quốc Đống đứng lên đi về phía này đã khiến người ở đây chú ý. Thứ nhất Triệu Quốc Đống vừa nãy nhìn sang bên kia không ít lần, thứ hai nhìn Triệu Quốc Đống cũng khá được, nhất là lúc đứng lên có khí thế rất tự tin làm người ta phải chú ý.
- Hiểu Đình, đừng nói linh tinh, anh ấy là bạn học của tôi. Ừ, Quốc Đống, anh lên Bắc Kinh bao giờ thế?
Mặt Khấu Linh sáng rực lên, cô lấy tay vén lại tóc một chút. Cô quay sang cười nói với mọi người cùng bàn:
- Giới thiệu một chút, đây là bạn học cấp ba của mình, Triệu Quốc Đống. Quốc Đống, đây là bạn học đại học của em. Mỹ nữ này là Lạc Đình, Quách Hiểu, Tiêu Xuân Dương, Lý Vĩnh Cương, Tề Liên Thành. Hôm nay bọn em họp lớp, sao anh cũng trùng hợp ở đây vậy?
- Ồ, anh vừa về hôm qua, hôm nay cùng bạn ăn ở đây. Không ngờ anh không nhận ra em ngồi bên này mà bạn anh đã nhận ra nên nhắc.
Triệu Quốc Đống một tay đặt thành ghế Khấu Linh ngồi, người hơi nghiêng tới chào mấy người cùng bàn.
- Anh kia biết em sao?
Khấu Linh có chút kinh ngạc, mặt nóng lên. Nghĩ đến quan hệ của mình và Triệu Quốc Đống, cô có chút lo lắng.
- Ừ, có thể là đã gặp lúc chúng ta họp lớp ở An Đô. Anh ta vốn công tác ở An Đô mà.
Triệu Quốc Đống hàm hồ nói.
- Ồ.
Khấu Linh yên tâm đôi chút:
- Hay là anh mời bạn anh sang đây ngồi?
- Không, anh ta là người không thích ồn ào, cứ mặc anh ta đi.
Triệu Quốc Đống lắc đầu. Hùng Chính Lâm sao có thể ngồi cùng mấy người này. Những người này dù là tinh anh nhưng còn kém xa so với Hùng Chính Lâm.
- Vậy anh ngồi đây một lát chứ? Em thấy bạn anh có vẻ buồn ngủ hay sao ý.
Nhân viên phục vụ đã sớm lấy ghế tới cho Triệu Quốc Đống, hai bên nhích sang chút vừa lúc có thể đặt thêm một cái ghế.
- Bạn học em không giống em, đều có chút lai lịch, không chừng lúc nào đó anh có việc nhờ bọn họ đó. Em nghe Mễ Á nói năm ngoái đã giúp anh không ít phải không?