Triệu Quốc Đống rất tự nhiên từ Khấu Linh mà biết quan hệ giữa Tiêu Xuân Dương, Tề Liên Thành, Lý Vĩnh Cương.
Tiêu Xuân Dương và Tề Liên Thành có quan hệ mật thiết, Lý Vĩnh Cương thật ra chỉ mấy năm gần đây mới qua lại nhiều với bọn họ. Chẳng qua tính cách của Lý Vĩnh Cương với hai người kia không quá tương đồng, lúc còn đi học quan hệ bình thường. Nhưng hai người Tiêu, Tề khá rộng rãi, chuyện gì cũng kéo Lý Vĩnh Cương vào nên ba người dần thân hơn.
Triệu Quốc Đống trong lúc nhất thời không tiện phán đoán trong này có vấn đề gì không, nhưng có một điều có thể khẳng định đó là Tiêu Xuân Dương là người rất nhạy bén. Mới hơn 30 đã làm trợ lý Tổng giám đốc Quốc tế thép Bắc Kinh là phải có bản lĩnh thật. Như vậy y tìm mọi cách quan hệ tốt với Lý Vĩnh Cương tuyệt đối không đơn giản chỉ vì tình bạn học. Bởi vì theo lời Khấu Linh nói bạn lớp cô có nhiều người công tác ở Bắc Kinh, ở các bộ nhưng không thấy Tiêu Xuân Dương quan hệ thân với ai khác ngoài Lý Vĩnh Cương và Tề Liên Thành.
Khấu Linh cũng nói Tiêu Xuân Dương sợ là muốn từ Lý Vĩnh Cương tìm hiểu hướng đi của ngành nào đó. đây cũng là bình thường, tập đoàn thép Bắc Kinh là tập đoàn khổng lồ của Trung Quốc, nếu nói chỉ muốn nghiên cứu chính sách ngành nghề đơn thuần thì không cần đến lượt Tiêu Xuân Dương là trợ lý Tổng giám đốc Quốc tế thép Bắc Kinh đi làm mới đúng. Nhưng Triệu Quốc Đống không tiện nói nhiều vì cũng không liên quan tới mình.
Khấu Linh thấy Triệu Quốc Đống có vẻ thất thần nên khá kỳ quái. Cô hỏi Triệu Quốc Đống có tâm sự gì nhưng Triệu Quốc Đống không nói vì hắn thấy đây chỉ là phán đoán của mình, không chừng mình nghĩ sai thì sao?
Triệu Quốc Đống có thể nhận ra ánh mắt yêu thương của Khấu Linh khi nhìn mình, má đỏ mê người, miệng hơi vểnh lên, đôi môi đầy quyến rũ, cả người đầy lửa tình. Triệu Quốc Đống trong lòng có chuyện suy nghĩ nên không tập trung mà ngồi ngây ra đó không có biểu hiện gì.
Khấu Linh thấy hắn như vậy có chút hờn dỗi đưa tay định đánh nhưng hắn cúi đầu tránh được. Triệu Quốc Đống thuận tay cầm lấy, vòng qua eo Khấu Linh vỗ vỗ. Tay hắn vừa chạm vào khiến cả người Khấu Linh nhũn ra thiếu chút nữa phanh gấp.
…
Hai ngày Triệu Quốc Đống chạy không ngừng. Hắn đến chào hỏi Dương Thiên Minh, Trương Nhược Cốc cùng với Qua Tĩnh. Hai người Dương Thiên Minh và Trương Nhược Cốc thì Triệu Quốc Đống đều dẫn Lưu Nhược Đồng đi cùng. Dương Thiên Minh cũng vui vẻ vì Triệu Quốc Đống lên trường Đảng học.
Điều này chứng minh trước đây y lựa chọn để Triệu Quốc Đống làm Thường vụ thị ủy Ninh Lăng là không sai, mà Tỉnh ủy tỉnh An Nguyên bây giờ cũng coi trọng nhân tài. Nhất là kỳ tích Ninh Lăng năm trước đã được truyền thông đưa tin rất nhiều, đối với việc Triệu Quốc Đống lên Bắc Kinh học, Dương Thiên Minh thật lòng chúc mừng. Y cũng hy vọng trong ba tháng này Triệu Quốc Đống có thể tăng cường năng lực, đồng thời tạo thêm nhiều quan hệ.
Trương Nhược Cốc cũng không quá quen thân với Triệu Quốc Đống, nhưng là người có quan hệ mật thiết với Lưu gia, Trương Nhược Cốc cũng chú ý quá trình phát triển của Triệu Quốc Đống.
Lần trước khi tới tỉnh An Nguyên khảo sát việc lựa chọn, bồi dưỡng sử dụng cán bộ trẻ, Bí thư thị ủy tỉnh An Nguyên Ứng Đông Lưu khen ngợi Triệu Quốc Đống làm y thấy vui mừng. Ninh Lăng phát triển nhanh chóng cũng khiến Lãnh đạo trung ương chú ý, điều này có nghĩa Triệu Quốc Đống có khả năng lên chức. Đương nhiên về lý lịch và kinh nghiệm cần thêm nữa, mà lần này lên trường Đảng học chính là cơ hội tăng thêm cơ sở để Triệu Quốc Đống lên chức.
Trương Nhược Cốc cũng bảo Triệu Quốc Đống cần phải đề cao thêm năng lực sau ba tháng học tập, tăng cường tố chất chính trị, phải có tầm nhìn, kết hợp thực tế.
Triệu Quốc Đống có ấn tượng tốt đối với Trương Nhược Cốc. Phải nói đây là người làm hắn ấn tượng nhất trong Lưu gia. Đối phương vừa không có vẻ uy thế và trầm muộn như lãnh đạo của Ban Tổ chức cán bộ Trung ương, lại không có vẻ cao thâm như cán bộ lãnh đạo địa phương, nói chuyện đều khá thoải mái, hơn nữa đều có lý lẽ.
- Trưởng ban Nhược Cốc đúng là làm nhiều năm ở Ban Tổ chức cán bộ, nhìn người nói chuyện đều có thể nói đến điểm mấu chốt.
Triệu Quốc Đống khoác cho Lưu Nhược Đồng chiếc áo, giẫm lên trên làn tuyết đọng rồi nói:
- Còn thấy rõ điểm không đủ của anh còn hơn cả anh tự nhận xét về mình.
- Vậy ư? Em thấy Trương thúc có ấn tượng tốt đối với anh thì phải. Em nhớ trước đây Trương thúc cũng không quá coi trọng Lưu Nham.
Lưu Nhược Đồng đeo gang tay lộ hai đầu ngón tay ra, cô khẽ vuốt vuốt mặt đang lạnh:
- Trương thúc không mấy khi khen người, anh có thể được Trương thúc khen là không dễ.
Triệu Quốc Đống cười cười không tiếp tục nói chuyện này nữa.
Ý trong lời nói của Trương Nhược Cốc thì Lưu Nhược Đồng là người ngoài cuộc chưa chắc đã hiểu hết. Nhưng Triệu Quốc Đống mơ hồ hiểu ra. Trương Nhược Cốc đề cập đến việc chọn Thị trưởng An Đô không phải là vô tâm, An Đô bây giờ nhìn qua thì thích hợp việc Triệu Quốc Đống đi vào khuấy động nhưng hậu quả sẽ như thế nào?
Cuối cùng lãnh đạo không phải xem anh có thể đạt được bao nhiêu vinh quang, bao nhiêu sáng tạo ở vị trí này. An Đô mặc dù phát triển chậm nhưng vẫn là thành phố lớn của cả nước, anh muốn định vị phù hợp với nó là không dễ, nhưng anh còn phải mong được mọi người ủng hộ và đồng ý thúc đẩy thay đổi là không dễ. Nhất là ở tình hình hiện nay rất nhiều lãnh đạo cũng hy vọng anh làm hai ba năm là có thể tạo ra cục diện mới, điều này có thực tế không?
Không nói có Tôn Liên Bình đứng ở trên cùng trở ngại, còn có Nghiêm Lập Dân ở bên săm soi nữa. Theo Triệu Quốc Đống thấy Diêu Văn Trí thua ở Thành phố An Đô là do vị trí của Tôn Liên Bình không thể dao động, còn một nhân tố rất quan trọng là không tranh thủ được sự ủng hộ của Nghiêm Lập Dân. Vì thế Diêu Văn Trí mất quyền lên tiếng và chi phối về mặt nhân sự, khiến cho anh là Thị trưởng muốn làm gì cũng khó khăn.
Anh có thể không có quyền khống chế nhưng phải có quyền tham dự. Quyền tham dự lớn hay nhỏ chính là việc đuổi, nhận lãnh đạo phụ trách các ngành trong thành phố. Thị trưởng có thể phát huy hết tác dụng hay không chính là việc có thể dùng người đúng lúc, đúng chỗ hay không?
Trợ lý Bộ trưởng Bộ Thương mại - Quan Kinh Sơn đã được xác định cử xuống làm Thị trưởng Thành phố An Đô. Triệu Quốc Đống thậm chí đã thấy hình ảnh của Quan Kinh Sơn trên đài truyền hình Thành phố An Đô.
Lưu Nhược Đồng thấy Triệu Quốc Đống có vẻ đang suy nghĩ nên có chút buồn cười nói:
- Quốc Đống, lên xe đi. Anh không phải định cùng em đi bộ về nhà đó chứ?
- Ồ, anh thất thần một chút.
Triệu Quốc Đống có chút xấu hổ gãi đầu lên xe.
- Em thấy anh sau khi đến Ninh Lăng rất vất vả, chuyện gì cũng phải suy nghĩ. Hay là em về nước?
Lưu Nhược Đồng đột nhiên nói.
Triệu Quốc Đống cẩn thận nhìn Lưu Nhược Đồng:
- Đây có phải suy nghĩ thật lòng của em không?
Lưu Nhược Đồng hơi nóng mặt, nói dối trước mặt Triệu Quốc Đống chưa bao giờ có hiệu quả dù là cô cảm thấy mình đóng rất đạt:
- Bộ đã hỏi em về việc này, là thật mà.
- Ừ, anh biết có thể bộ hỏi ý của em, chẳng qua em cũng không quá muốn về phải không?
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Không cần đâu, anh không hy vọng thấy một Nhược Đồng mặc dù ở gần anh nhưng không được vui vẻ. Chúng ta vẫn còn trẻ mà. Anh chưa đầy 34, em chưa đến 32, cần phải tận dụng mấy năm này mà làm việc mình muốn.
Lưu Nhược Đồng có chút cảm động. Cô biết bên ngoài Triệu Quốc Đống có thể có phụ nữ, có lẽ không chỉ là một người. Một người đàn ông độc thân ở quan trường là không dễ, cô có thể hiểu. Dù sao kết hôn mấy năm mà cô chưa bao giờ làm nghĩa vụ của người vợ.
Nhưng cô cảm thấy cô và hắn dần thay đổi tình cảm với nhau. Nó như vò rượu sau mấy năm lên men đã trở nên nồng đậm hơn. Lưu Nhược Đồng cảm thấy mình đã bắt đầu không tự kiềm chế được tình cảm của mình.