Hai cô gái đã dừng nói chuyện riêng lại. Hai người đều bị đề tài của hai người đàn ông hấp dẫn.
Dù là Mạc Lan hay Bùi Nghi đều không rõ thân phận thật của Triệu Quốc Đống. Từ cách nói chuyện của hai người thì Mạc Lan đoán đối phương làm ở sở nào đó tại tỉnh An Nguyên, nhưng sau đó lại chuyển sang hạng mục sân bay Đông Trại Ninh Lăng làm cô thấy hắn hình như tới từ Ninh Lăng.
Việc Ninh Lăng muốn xây dựng sân bay có sức ảnh hưởng không thể nghi ngờ ở tỉnh. Dù sao một hạng mục lớn như vậy sẽ thay đổi cục diện các sân bay hiện nay của tỉnh An Nguyên. Dù là Mạc Lan hay Bùi Nghi đều nghe nói tới.
Tỉnh An Nguyên có mấy sân bay chi nhánh, ngoài sân bay Cổ Điếm – Vinh Sơn ra thì chỉ có sân bay Nam Tháp Tự - Miên Châu. Mà sân bay Cổ Điếm có quy mô quá nhỏ, chỉ ở cấp 4C, chỉ có thể cho vài máy bay nhỏ, đi đoạn ngắn mà thôi, hành khách không nhiều. Có thể nói sân bay này đang cố duy trì hành động, đóng cửa lúc nào cũng không biết.
Sân bay bên Miên Châu được xây dựng với tiêu chuẩn 4D, nhưng Miên Châu gần An Đô khiến nơi đây ít hành khách hơn.
Về phần chuyện Ninh Lăng muốn xây dựng sân bay Đông Trại cũng đã khiến không ít báo của tỉnh đưa tin. Dư luận cũng không phải hoàn toàn ủng hộ xây dựng sân bay Đông Trại.
Không ít người đặt câu hỏi Ninh Lăng sau khi xây dựng xong sân bay Đông Trại có phải sẽ phá sản không? Đương nhiên có nhiều ý kiến cho rằng cả khu vực An Đông thậm chí khu vực Tương Tây cũng không có sân bay, Ninh Lăng lại là đầu mối giao thông quan trọng nên sân bay Đông Trại này sẽ xúc tiến kinh tế và sự nghiệp xã hội của Ninh Lăng phát triển.
Nhưng giọng điệu nói chuyện của Vương Phủ Mỹ với tên Triệu Quốc Đống kia hơi lạ, gì mà chọn thời cơ không đúng, gì mà không đánh khi chưa có chuẩn bị, nghe ra hắn là người thúc đẩy hạng mục sân bay Đông Trại vậy.
Chẳng lẽ hắn là Phó thị trưởng Ninh Lăng? Có Phó thị trưởng trẻ như vậy sao? Mạc Lan thầm đoán như vậy.
Bùi Nghi cũng nghi ngờ thân phận của Triệu Quốc Đống. Ba năm trước hắn nói mình công tác ở Hoài Khánh, Bùi Nghi không quá để ý, sao bây giờ hắn lại tới Ninh Lăng làm việc. Còn trẻ bị điều động không sợ ảnh hưởng sao? Mà điều động cũng phải nghĩ biện pháp lên An Đô mới đúng, sao lại về vùng hẻo lánh Ninh Lăng?
- Ồ, Quốc Đống, anh công tác ở Ủy ban thị xã Ninh Lăng?
Mạc Lan nghe Triệu Quốc Đống và Vương Phủ Mỹ nói chuyện khá tùy tiện, nhưng toàn nói chuyện không dnn giản. Nếu như nói Vương Phủ Mỹ là Bí thư thị ủy Thiên Châu nói mấy vấn đề như vành đai kinh tế, cao tốc An Tương, sân bay Đông Trại thì không vấn đề gì, nhưng tên Triệu Quốc Đống này mới hơn 30 mà nói rất nhẹ nhàng, có phải là hơi tự kiêu không? Chẳng lẽ hắn muốn nâng cao địa vị trước mặt mình và Tiểu Nghi?
- Ồ, coi như vậy đi.
Triệu Quốc Đống ngẩn ra rồi gật đầu nói:
- Sao, cô Mạc Lan đã từng đi qua Ninh Lăng sao?
- Ừ, năm trước. Mấy chị em trong công ty tôi đi du lịch. Từ An Đô đến thành cổ Phượng Hoàng – Tương Tây, qua Ninh Lăng. Nghe nói hai năm nay Ninh Lăng phát triển rất nhanh, cả trong sự nghiệp văn hóa. Ví dụ như khu dân cư Tây Giang, còn có khu du lịch Hoa Lâm, còn có khu bảo vệ thành cổ Thổ Thành, nghe nói đều nổi tiếng cả. Mấy chị em ở công ty tôi hẹn nhau kỳ nghỉ đến Ninh Lăng. Nghe nói 1/5 năm nay Ninh Lăng muốn tổ chức chương trình Ấn tượng Ninh Lăng phải không? Diễn ở sân khấu Sơn Thủy Thực Cảnh Tây Giang, do đạo diễn Trương Nghệ Mưu làm chỉ đạo chính. Đợt trước tết đã có quảng cáo. Tôi tới Thượng Hải, Quảng Châu cũng thấy quảng cáo, mỗi vé bán với giá 8888 tệ.
Mạc Lan thấy Vương Phủ Mỹ tỏ vẻ rất thân thiết với Triệu Quốc Đống, đây không phải quan hệ cấp trên cấp dưới mà là quan hệ ngang hàng. Hơn nữa người này trước đây là bạn của cả Vương Phủ Mỹ và Lâm Băng nên cô cũng không thể ra vẻ.
- Đúng thế, Lan tỷ, em ở Bắc Kinh cũng thấy quảng cáo về đêm diễn này. Trên bốn trang web lớn nhất cũng có quảng cáo, tối qua bắt đầu quảng cáo trên đài truyền hình Trung ương. Chẳng qua đoạn phim làm rất đẹp, xem là bị cuốn hút ngay.
Bùi Nghi cũng bị Mạc Lan kéo vào đề tài này.
- Ồ, Quốc Đống, đêm diễn Sơn Thủy Thực Cảnh là gì vậy mà dám bán với giá đó? Đó có phải là công khai lừa người không? Dù là đạo diễn nổi tiếng cũng không tham đến mức đó chứ?
Vương Phủ Mỹ lần đầu nghe thấy việc này nên vừa hâm mộ vừa khó hiểu nhìn Triệu Quốc Đống.
Vương Phủ Mỹ cho rằng trong đầu Triệu Quốc Đống chứa quá nhiều thứ. Chỉ riêng đêm diễn Sơn Thủy Thực Cảnh kia với giá vé cao chót vót như vậy cũng đủ để khiến các điểm du lịch của Ninh Lăng trong dịp lễ 1/5 chặt kín khách.
- Mỹ ca nói gì thế? Nghệ thuật là vô giá mà, hơn nữa đây là nền kinh tế thị trường, công ty người ta mất mấy năm xây dựng khu văn hóa, đêm diễn với mấy trăm diễn viên, với bao tâm huyết chẳng lẽ còn có thể dùng tiền mà đánh giá?
Triệu Quốc Đống cũng hơi giật mình. Hắn biết Lỗ Năng từ năm trước đến giờ đang chuẩn bị việc xúc tiến ngành văn hóa du lịch của Ninh Lăng, tìm mọi cách để lợi dụng việc khánh thành trung tâm văn hóa Sơn Thủy Thực Cảnh để nâng cao địa vị du lịch của Ninh Lăng. Triệu Quốc Đống cũng động viên Lỗ Năng mạnh dạn
Chẳng qua giá đắt như vậy cũng làm Triệu Quốc Đống lúc đầu giật mình. Đám người này đúng là dám ra giá.
Triệu Quốc Đống đương nhiên biết đây là một chiêu bài quảng cáo, nhưng giá vé 8888 có lẽ cũng chỉ là vé vip mà thôi, ngoài ra còn các vé khác với giá rẻ hơn.
- Được rồi, anh còn không biết ý đồ quỷ của chú sao? Đêm diễn này sợ là sẽ giúp cho các điểm du lịch của Ninh Lăng được nhiều người chú ý. Anh thấy đợt 1/5 này Ninh Lăng sẽ thu hoạch lớn trong ngành du lịch rồi.
Vương Phủ Mỹ lắc đầu nói.
- Mỹ ca, em đã xem qua đoạn phim quảng cáo Sơn Thủy Thực Cảnh kia, đúng là rất hoành tráng. Nghe nói vé rẻ nhất cũng là 588 tệ, bình thường là từ 888 đến 1888 tệ, nếu không em cũng muốn đi xem.
Bùi Nghi lắc đầu nói:
- Tác phẩm của đạo diễn Trương Nghệ Mưu luôn rất xuất sắc, nghe nói còn có không ít ngôi sao tới nữa.
- Vậy ư? Quốc Đống, xem ra đoạn phim quảng cáo đó đúng là có hiệu quả. Ngay cả các cô ở bên hàng không cũng bị hấp dẫn muốn tới Ninh Lăng. Bùi Nghi, em muốn đi thì cứ tìm Quốc Đống, vé không vấn đề gì. Ừ, anh nghĩ chắc không vấn đề gì chứ hả Quốc Đống?
Vương Phủ Mỹ cười cười nhìn Triệu Quốc Đống.
- Thật sao? Em nghe nói vé đêm diễn không giảm giá, hơn nữa đều thông qua đoàn thể đặt vé, cá nhân đặt tạm thời không nhận mà.
Bùi Nghi cũng đã tìm hiểu qua về đêm diễn này.
- Gì mà giảm giá hay không, tìm Quốc Đống là được.
Vương Phủ Mỹ cười ha hả nói:
- Mạc Lan, bọn em thật sự muốn đi thì cứ đòi vé Quốc Đống.
- Ha ha, Mỹ ca, em đi học ba tháng, chuyện trong nhà em cũng không quan tâm mà.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.
- Cút, chú lên Bắc Kinh học, chuyện thị xã chú muốn nhúng tay còn không được sao? Chú dám nói dịp lễ 1/5 này chú không về tiếp lãnh đạo xem đêm diễn sao?
Vương Phủ Mỹ bĩu môi nói:
- Chú cứ xem xem, anh đoán thời gian chú ở Bắc Kinh cũng không yên tĩnh đâu, muốn vứt hết mọi chuyện ư, mơ đi.
- Mỹ ca, hay là thôi vậy. Vé bây giờ không dễ lấy, mua không nói, bây giờ còn không bán cho cá nhân, có lẽ đến tháng tư mới bán cho cá nhân. Anh đừng làm khó Quốc Đống.
Mạc Lan vội vàng khuyên.
- Anh làm khó cậu ta?
Vương Phủ Mỹ cười cười nhìn Triệu Quốc Đống:
- Cậu ta đường đường là Bí thư thị ủy, Tổng bí thư của Ninh Lăng, kiếm hai tấm vé mà không được sao? Đúng là cười rụng răng mất.
Bí thư thị ủy? Hắn là Bí thư thị ủy? Sao có thể?