Lộng Triều

Chương 1317

Chung Dược Quân nghe Trúc Văn Khôi báo cáo mà một lúc lâu không nói gì.

Tín hiệu Trung ương sẽ có chính sách khống chế càng lúc càng rõ ràng. Y từ Viện nghiên cứu kinh tế vĩ mô – Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia mà nghe được tin nói xu thế khống chế là rất mạnh. Có thể nói Trung ương đã hạ quyết tâm chặn đứng sự phát triển quá nóng của nền kinh tế. Lãnh đạo chủ yếu các tỉnh cũng nhận được tín hiệu rõ ràng của Trung ương. Y tin không ai dám làm trái ý Trung ương.

Quách Xuyên là ai thì Chung Dược Quân đương nhiên biết rõ. Nhưng Tần Hạo Nghiên dám chấp nhận mạo hiểm chính trị vì việc này không? Theo Chung Dược Quân thấy sẽ là không? Tần Hạo Nghiên là người làm chính trị, tất cả phải phù hợp lợi ích chính trị của y.

Trừ khi là cấp trên có tín hiệu rõ ràng, về điểm này Chung Dược Quân đã gọi điện trao đổi với Triệu Quốc Đống, đưa ra ý kiến của mình. Triệu Quốc Đống cũng đồng tình, hắn nói sẽ nghĩ biện pháp ở trên Bắc Kinh.

Chung Dược Quân không biết Triệu Quốc Đống dùng biện pháp gì. Nhưng nếu Triệu Quốc Đống dám nói thế thì nhất định sẽ có biện pháp.

- Lão trúc, thị xã đã nghiên cứu và đưa ra quyết định. Hơn nữa Bí thư Triệu cũng có ý kiến, tôi thấy chúng ta không được chậm công tác chuẩn bị, phải triển khai công việc nhanh hơn nữa. Bí thư Triệu đã gọi điện chuyên môn dặn dò không được chậm trễ, tôi nghĩ Bí thư Triệu nếu nói như vậy nhất định là có ý của mình, hoặc là có điểm chắc chắn. mặc dù tôi cũng hiểu bây giờ có nhiều tin tức nhưng có đôi khi như vậy lại là cơ hội.

- Thị trưởng Chung, nhưng tôi phải nói một đều là rất nhiều công tác nếu khởi động mà gác lại sẽ tôn thất rất lớn. Tập đoàn đầu tư Ninh Lăng đã tiến hành nhiều công việc, nếu chậm trễ trong việc phê duyệt thì đó sẽ là tổn thất lớn đối với Ninh Lăng chúng ta.
Trúc Văn Khôi không nhịn được nói.

- Ừ, tôi biết, cho nên tôi cũng không phải đang thấy khó xử sao?
Chung Dược Quân thở dài một tiếng nói:
- Anh bảo tập đoàn đầu tư Ninh Lăng thoáng điều chỉnh một chút. Ví dụ như hạng mục xử lý nước thải đô thị và mấy con đường có thể chuẩn bị trước. Còn hạng mục sân bay Đông Trại thì làm chậm đi. Tôi đoán Bí thư Triệu ở trên Bắc Kinh vẫn đang lo việc này, rất nhanh sẽ có tin tức truyền ra. Đến lúc đó là chúng ta sẽ thấy được vấn đề cơ bản rồi.

- Được rồi, để tôi bố trí một chút.
Trúc Văn Khôi gật đầu nói:
- Ý của Bí thư Triệu là mời lãnh đạo tỉnh tới xem xét tình hình thực tế của Ninh Lăng chúng ta, hiểu rõ việc xây dựng cơ sở vật chất có tác dụng như thế nào đối với sự phát triển kinh tế ủa Ninh Lăng. Như vậy có thể giúp bọn họ khách quan nắm rõ tình hình.

- Tôi biết, ý của Bí thư Triệu là muốn giúp hạ quyết tâm nhưng như vậy có tác dụng gì không?
Chung Dược Quân có chút buồn bực nói.

Triệu Quốc Đống không có ở đây khiến y cảm nhận rõ áp lực mà người đứng đầu phải chịu.

1/5 tới Ninh Lăng sẽ tổ chức lễ hội văn hóa các dân tộc khu vực trung tây và chương trình Ấn tượng Ninh Lăng. Đây là việc rất lớn, Chung Dược Quân không dám có sơ sót.

Công việc này trước đây vẫn do Lỗ Năng cùng Phù Quyên lo liệu, không ngờ quy cách càng lúc càng cao khiến Chung Dược Quân cảm thấy cưỡi ngựa khó hạ.

Lỗ Năng cũng có chút quan hệ, không ngờ có thể thông qua được bên Bộ văn hóa khiến lễ hội văn hóa được đưa lên tầm cao mới.

Văn phòng chỉ đạo tinh thần văn minh của Trung ương Đảng, Ban Tuyên giáo Trung ương, Bộ văn hóa, Cục di sản văn hoá quốc gia đều rất coi trọng đợt lễ hội văn hóa này của Ninh Lăng. Bắt đầu từ cuối năm trước đã lục tục có lãnh đạo cấp bộ tới Ninh Lăng chỉ đạo công việc khiến tỉnh cũng thấy khẩn trương.

Thường vụ tỉnh ủy, Trưởng Ban tuyên giáo Hác Mộng Hiệp gần như mỗi tuần đều gọi điện hỏi thăm tình hình. Phó bí thư Tỉnh ủy Miêu Chấn Trung cũng thi thoảng hỏi thăm, yêu cầu phải tổ chức lễ hội văn hóa một cách thành công. Chung Dược Quân vừa tự hào vừa có chút đau đầu. Hai người Lỗ Năng cùng Phù Quyên bây giờ gần như đã gác mọi công việc khác lại dồn hết vào việc này.

Chỉ còn hơn tháng là đến lễ hội văn hóa, các công việc đều diễn ra theo trình tự. Chẳng qua tài chính dồn vào không hề nhỏ khiến Cố Vĩnh Bân rất có ý kiến vì phải chi tiêu quá lớn.

Việc này cũng khó trách Cố Vĩnh Bân. Lúc đầu chỉ là chương trình Ấn tượng Ninh Lăng, sau đó là chương trình Sơn Thủy Thực Cảnh khổng lồ. Trước đó thông qua đủ loại con đường để kêu gọi tài chính, nhưng khi lễ hội văn hóa dân tộc các khu vực trung tây được quyết định tổ chức ở Ninh Lăng thì nó đã hoàn toàn không mang tính chất thương mại nữa.

Nó khiến Ninh Lăng phải chỉnh trang diện mạo các quận, huyện, chỉnh trang các điểm danh lam thắng cảnh. Các tiết mục hoạt động văn hóa cũng phải chuẩn bị diễn tập, cái gì cũng cần tiền. Cố Vĩnh Bân nói chỉ nhìn việc không ngừng phải ký tên, tiền không ngừng chảy ra ngoài chứ không biết hiệu quả đến mức như thế nào.

Chẳng qua Chung Dược Quân lại thấy lễ hội văn hóa này sẽ khiến danh tiếng của Ninh Lăng nâng lên rất cao. Chỉ riêng việc vừa có tin lễ hội văn hóa được truyền ra đã khiến cho ngành du lịch của thị xã liên tục ấm lên. Số lượng du khách từ tết đến giờ ở các quận, huyện du lịch như Tây Giang, Thổ Thành, Hoa Lâm, Vân Lĩnh tăng mạnh. Du khách nước ngoài cũng không hề nhỏ.

Khu ẩm thực của quận Tây Giang cũng nhanh chóng được thành hình. Các nhà hàng dân tộc Miêu, Dao, Thổ, Hồi, Bạch, Đồng đều được đưa vào khu ẩm thực, quy mô được nâng cao lên nhiều. Mà các điểm bán sản phẩm thủ công mỹ nghệ cũng hình thành một thị trường tiêu thụ hấp dẫn nhiều du khách.

Nói tóm lại lễ hội văn hóa này vừa mang tới áp lực lớn cho Ninh Lăng, vừa khiến người ta hưng phấn.Chỉ là lúc này do Chung Dược Quân hoàn toàn gánh vác trọng trách là không đúng lúc. Triệu Quốc Đống trong điện thoại còn trấn an y. Chung Dược Quân nghe xong không khỏi thầm than, nói là Triệu Quốc Đống đi học đúng là biết cách chọn thời điểm mà vứt hết công việc cho mình.

Đúng như Chung Dược Quân đoán, Triệu Quốc Đống đang suy nghĩ nên có hành động như thế nào.

Nghe Trúc Văn Khôi báo cáo về thái độ của Quách Xuyên, hắn cũng cho rằng mình vốn quá lạc quan.

Tần Hạo Nghiên sẽ không dễ dàng bị tác động vì chút lợi ích của Quách Xuyên. Điểm này hắn sớm chuẩn bị tư tưởng. Hắn vốn tưởng rằng chỉ cần Nhâm Vi Phong sách động một chút, thêm cả Khang Nhân Lương cùng Tào Ninh phối hợp, nếu như Tần Hạo Nghiên im lặng thì việc thông qua trên hội nghị thường trực Ủy ban là thành công. Nhưng bây giờ xem ra Tần Hạo Nghiên vẫn còn thiếu sự quyết đoán. Y chưa chắc đã dám để cho đám người Nhâm Vi Phong biểu diễn trên hội nghị thường trực Ủy ban.

Bây giờ muốn phá khúc mắc của Tần Hạo Nghiên thì còn cần một tín hiệu quan trọng đến từ bên trên, nhưng còn phải đúng thời gian.

Triệu Quốc Đống vốn muốn viết một vài bài báo, thông qua vài con đường đưa ra. Nhưng bây giờ hắn thấy phương pháp này quá trẻ con. Dù có thể tạo thành ảnh hưởng nhất định nhưng đối với nhân vật trầm ổn như Tần Hạo Nghiên thì tuyệt đối sẽ không có quá nhiều ảnh hưởng. Đối phó người như Tần Hạo Nghiên cần phải có tín hiệu rõ ràng.

Vấn đề nằm ở việc tìm tín hiệu đó từ đâu, do ai phát ra tín hiệu?

Triệu Quốc Đống suy nghĩ. Ở Trung ương hắn cũng không có quan hệ gì cứng cả, muốn vận dụng mấy quan hệ xa xa kia thì còn cần phí tâm tư.

Lục Kiến Bang? Làm thường vụ Bộ Chính trị, Ủy viên trưởng Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, y có ấn tượng tốt đối với mình. Nhưng đó chỉ là ấn tượng mà thôi, còn liên quan tới chuyện cụ thể cũng không dễ nói. Hơn nữa vị trí của Lục Kiến Bang lại là Ủy viên trưởng, mọi cử động đều dễ bị bên ngoài chú ý và phán đoán. Nhất là bây giờ khi Quốc vụ viện đã rõ ràng lên kế hoạch khống chế kinh tế, Lục Kiến Bang sẽ không thể tỏ thái độ gì.

Tình huống? Triệu Quốc Đống suy nghĩ về người này. Tô Giác Hoa là ủy viên Bộ Chính trị, Phó Thủ tướng phụ trách quản lý công nghiệp giao thông cùng xây dựng, từng làm chủ tịch tỉnh An Nguyên. Hơn nữa năm ngoái Ninh Lăng phát triển cực nhanh nên mặc dù chưa tiếp xúc trực tiếp nhưng Triệu Quốc Đống tin thông qua mấy nhân tố thì Tô Giác Hoa cũng có chút ấn tượng về mình.

Làm Phó Thủ tướng phụ trách công việc này, y có quyền lên tiếng lớn. Nếu y có thể cho phép một hạng mục cụ thể thì hạng mục đó dễ dàng được thông qua. Đây là người thích hợp nhất.
Bình Luận (0)
Comment