Lộng Triều

Chương 1320

- Chú muốn gặp Phó thủ tướng Tô?
Liễu Đạo Nguyên trầm ngâm một chút rồi nói:
- Chỉ vì hạng mục sân bay Ninh Lăng?

- Đó chỉ là một phương diện. Ngoài ra em cũng có một suy nghĩ là muốn tìm lãnh đạo thổ lộ một chút, nói về mấy điều cơ sở đang gặp phải. Có lẽ lãnh đạo sẽ thấy em cuồng vọng, làm càn hoặc không biết trời cao đất rộng. Lý Xương Bình làm Bí thư đảng ủy xã còn có thể nói hết tâm sự với Thủ tướng, em nghĩ mình là một Bí thư thị ủy phản ánh tình hình thực tế với Phó thủ tướng Tô cũng không quá đáng mà.
Triệu Quốc Đống nói.

- Chú đó, chú muốn nổi tiếng như tên kia sao? Có thể so sánh với nhau sao?
Liễu Đạo Nguyên bên kia gắt lên:
- Như vậy đi, nếu chú thật sự cảm thấy cần thiết thì anh có thể liên lạc giúp. Sau đó chú liên lạc với thư ký của Phó thủ tướng Tô, xem lúc nào Phó thủ tướng Tô rảnh.

- Vậy cảm ơn Liễu ca. Đúng rồi Liễu ca, Thị trưởng Chu cũng đi học đợt này, có phải sắp lên chức không?
Triệu Quốc Đống thuận miệng hỏi.

Chu Đạo Thành là người quen duy nhất ở tỉnh khác trong đợt học này mà Triệu Quốc Đống gặp. Bình thường đều là Bí thư thị ủy đi học nhưng Chu Đạo Thành là Thị trưởng thành phố Kiềm Dương lại được cử đi học. Kiềm Dương là tỉnh thành tuy không phải thành phố cấp phó tỉnh nhưng Bí thư thị ủy Kiềm Dương bình thường đều là Thường vụ tỉnh ủy, Thị trưởng đi học cũng hợp lý.

- Đừng nói linh tinh, đừng tưởng rằng đi học là có nghĩa sẽ lên chức. Lão Chu vài năm rồi không có cơ hội vào trường Đảng học, làm việc ở cơ sở một thời gian dài, bây giờ coi như có cơ hội tăng thêm kiến thức. Y cùng lớp với chú sao?
Liễu Đạo Nguyên lại quát.

- Ha ha, em chỉ hỏi một chút thôi mà. Thị trưởng Chu ở lớp ba, em lớp hai, chẳng qua cũng có thể thường xuyên gặp mặt. Thị trưởng Chu học rất chăm, em thấy y lúc nào cũng cầm một tập tài liệu.
Triệu Quốc Đống nói.

- Ừ, vậy hai người có thể lợi dụng thời gian ba tháng này mà trao đổi kinh nghiệm. Kiềm Dương phát triển cũng được nhưng vẫn còn chênh lệch so với Ninh Lăng. Chẳng qua lão Chu cũng có nhiều ý tưởng hay trong phát triển sản nghiệp sinh thái, đáng để chú tham khảo.
Liễu Đạo Nguyên nói chuyện như dặn một người em:
- Quốc Đống, năm ngoái Ninh Lăng phát triển đứng đầu cả nước, đó là việc tốt. Nhưng chú là Bí thư thị ủy thì cần phải cân nhắc sâu rộng hơn. Làm như thế nào tăng sức cạnh tranh của đô thị, tăng sự hài lòng của dân chúng đó là đề tài cần phải nghiên cứu. Mà Ninh Lăng bây giờ tổ chức lễ hội văn hóa chính là một cơ hội mở đầu.

- Cảm ơn Liễu ca nhắc nhở, em sẽ ghi nhớ.
Triệu Quốc Đống nghiêm túc nói:
- Liễu ca, em cũng hoan nghênh anh đến tham gia lễ hội văn hóa này.

- Ha ha, anh cũng đã nhận được thư mời của Ủy ban nhân dân tỉnh An Nguyên. Anh không đi được nhưng sẽ cử người tới.
Liễu Đạo Nguyên cười nói:
- Nói về văn hóa dân tộc thì bên Kiềm Dương không thua gì Ninh Lăng, nhưng cán bộ bên anh lại không nắm bắt cơ hội này.



Khấu Linh ở ngay bên cạnh Triệu Quốc Đống. Cô nghe được Triệu Quốc Đống nói chuyện với vị lãnh đạo nào đó. Lãnh đạo mà Triệu Quốc Đống nói chuyện cung kính như vậy thì cô cũng đoán được cấp bậc của đối phương.

- Được rồi sao anh?
Đến khi Triệu Quốc Đống gọi xong, Khấu Linh mới nhẹ nhàng nói.

- Có được hay không cũng chưa rõ, nhưng có thể liên lạc. Đây mới là bước đi đầu tiên, làm như thế nào được lãnh đạo tán thành mới là quan trọng nhất.
Triệu Quốc Đống có chút nặng nề nói.

Triệu Quốc Đống có thể nghe ra Liễu Đạo Nguyên có vẻ không đồng tình với cách làm của hắn. Theo tính của Liễu Đạo Nguyên thì y cũng không muốn làm trung gian cho Triệu Quốc Đống. Đây không vì gì khác mà là y lo sẽ khiến Tô Giác Hoa có ấn tượng không tốt, ảnh hưởng đến tiền đồ của chính Triệu Quốc Đống.

Nhưng hắn đâu có lựa chọn nào khác. Con đường phát triển của Ninh Lăng không thể bị gián đoạn. Triệu Quốc Đống hy vọng trong thời gian mình làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng sẽ tạo một con đường phát triển liên tục cho Ninh Lăng. Mà muốn làm như vậy trong gian đoạn này cần phải tạo đủ trụ cột.

Hắn không biết mình còn có thể ở lại Ninh Lăng bao lâu, có thể là một năm, hai năm hay hơn nữa? Triệu Quốc Đống đặt thời gian cho mình nhiều nhất là ba năm, hắn có thể khiến Ninh Lăng thành công bay lên, đảm bảo cho sự phát triển trong tương lai.

Trong mắt người khác chờ một năm cũng không sao, nhưng Triệu Quốc Đống lại biết Ninh Lăng không chờ nổi. Chờ đối với các nơi khác thì không sao, nhưng nó là rất quan trọng đối với Ninh Lăng. Ninh Lăng đi sau, đồng thời tạo được ưu thế vào lúc này bằng cách xây dựng cơ sở vật chất mới khiến nó có sức hấp dẫn.

Hơn nữa kinh tế Ninh Lăng phát triển nhanh như vậy trong thời gian ngắn cũng tạo thành áp lực lớn đối với việc xây dựng cơ sở vật chất. Cơ sở vật chất không đầy đủ sẽ là chướng ngại cho sự phát triển. Nhiều công ty từ ngoài tiến vào Ninh Lăng sẽ đã tạo thành áp lực lớn đối với Ninh Lăng. Nhiều dân cư từ ngoài vào cũng cần có nơi ở, nơi vui chơi giải trí.

Lần này nếu Phó Thủ tướng Tô đồng ý gặp mình, mình nên nói gì? Nói về tình hình thực tế của Ninh Lăng và đưa ra thỉnh cầu, hay kết hợp tình hình kinh tế toàn quốc mà nói ra suy nghĩ của mình.

Triệu Quốc Đống có chút do dự. Tô Giác Hoa khác Lục Kiến Bang. Trước đây hắn dám nói quan điểm của mình với Lục Kiến Bang đó là vì hắn thông qua Thái Chánh Dương mà làm Lục Kiến Bang có chút ấn tượng, nhiều quan điểm cũng nằm trong phạm vi mà Lục Kiến Bang tiếp nhận. Hắn chẳng qua chỉ là làm sáng tỏ lên một chút mà thôi. Nhưng Tô Giác Hoa thì khác, y không hiểu sâu về mình, nhiều ấn tượng chỉ là bề ngoài, nói quá nhiều sẽ tạo thành ấn tượng không tốt.

- Vậy anh định nói chuyện như thế nào với phó thủ tướng Tô?
Khấu Linh cũng có chút lo lắng cho Triệu Quốc Đống.

- Anh chưa nghĩ ra, có nhiều điều muốn nói nhưng cái gì nên nói, cái gì không cũng là vấn đề.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.

Với Lãnh đạo trung ương như phó thủ tướng Tô , người bình thường hiếm có cơ hội nói ra quan điểm, suy nghĩ của mình trực tiếp với y. Dù Triệu Quốc Đống là một nhân tài nhưng đâu đáng để Tô Giác Hoa chú ý. Y đã gặp vô số tinh anh, chuyên gia, đâu đến lượt Triệu Quốc Đống ra vẻ gì với y? Có lẽ cơ sở duy nhất của Triệu Quốc Đống là năm trước Ninh Lăng phát triển quá nhanh.

- Vậy anh định làm như thế nào?
Khấu Linh ôm chặt eo Triệu Quốc Đống, làm cho mình cuốn lấy hắn.

- Không có gì cả, đi rồi sẽ có đường mà. Phó Thủ tướng cũng không phải người không có lý lẽ, anh nghĩ phản ánh tình hình thực tế cũng không mang lại tai họa gì.
Triệu Quốc Đống cười cười tự giễu:
- Nếu là người khác nhất định cho rằng anh mưu cầu gì đó cho mình. Ôi, thời này muốn làm việc cũng khó khăn.

- Ừ, em tin anh có thể thực hiện suy nghĩ của mình.
Có lẽ muốn cổ vũ người mình yêu tiếp tục cố gắng trong chính trị, Khấu Linh nở nụ cười thật tươi. Chiếc áo ngủ bằng gấm trượt xuống, nửa bộ ngực bên trên lộ ra, điểm đỏ hồng ẩn hiện bên dưới rất quyến rũ.

Triệu Quốc Đống không khỏi nóng lên, tiện tay sờ sờ vào đó. Khấu Linh thấy mình bị hở liền khẽ kêu lên rồi chui vào trong chăn.

….

Lịch ở trường Đảng rất chặt nhưng không thiếu niềm vui. Các buổi trao đổi tiến hành khá nhiều.

Quyển sách Triệu Quốc Đống mua đọc được không có mấy, mỗi lần hắn chỉ có thể đọc nửa tiếng trước khi đi ngủ, nhưng lúc ấy thường là có nhiều điện thoại nhất. Chỉ riêng điện thoại tới từ Ninh Lăng đã chiếm gần hết nửa tiếng này.

Thị xã luôn có các việc quan trọng cần báo cáo với hắn. Triệu Quốc Đống chỉ nghe chứ tuyệt đối không tỏ thái độ gì. Nếu hắn đã giao cho Chung Dược Quân toàn quyền phụ trách công việc thì hắn nên nhảy ra hết.

Ví dụ như việc Phó bí thư Tỉnh ủy Miêu Chấn Trung cùng thường vụ tỉnh ủy, Trưởng Ban tuyên giáo Hác Mộng Hiệp đến Tây Giang cùng Thổ Thành kiểm tra tình hình chuẩn bị cho lễ hội văn hóa; như Phó chủ tịch tỉnh Tào Ninh đến Khu khai phát Ninh Lăng kiểm tra việc vận hành của trung tâm xử lý nước thải; như Phó chủ tịch tỉnh Trần Anh Lộc đến Hoa Lâm, Thương Hóa khảo sát ngành chăn nuôi gia súc cùng lâm nghiệp ảnh hưởng như thế nào đối với việc tăng thu nhập của nông dân. Chỉ chưa đầy một tháng khi hắn tới Ninh Lăng mà các vị lãnh đạo xem ra rất có hứng thú tới Ninh Lăng.
Bình Luận (0)
Comment