Lộng Triều

Chương 1396

Từ tầng 28 nhìn xuống có thể thấy hết cảnh đem của Bắc Kinh. Nóc cố cung, tháp đài truyền hình Trung ương cùng Tây Sơn đỉnh đều hiện ra ngay trước mặt.

Lúc Triệu Quốc Đống ngồi xuống đã có người rót rượu vang cho hắn. Không khí ở đây thoải mái dễ chịu hơn Trường An nhiều, khách cũng tùy ý hơn. Nói thật Triệu Quốc Đống cũng thích phong cách này hơn. Hắn biết hai anh em Chu Hâm là hội viên lâu năm ở đây. Lúc còn công tác ở Bộ năng lượng, hắn đã gặp anh em Chu Hâm tại đây chẳng qua hai bên không có chào hỏi gì. Bọn họ thậm chí còn không nhận ra hắn. Nhưng thật ra hắn nghe Lôi Hướng Đông giới thiệu về hai người này.

Mà bây giờ không ngờ hai bên lại cùng ngồi với nhau, có vài cuộc nói chuyện với nhau.

- Bí thư Triệu, đối với việc ở Vân Lĩnh hai anh em tôi rất xin lỗi, không ngờ chuyện lại thành như vậy.
Chu Hâm lúc này trong rất bình thường, không ai có thể nhìn ra được y và Chu Đạt vừa bàn bạc với nhau.

- Chủ tịch Chu, chuyện đã xảy ra có oán trời trách người cũng vô ích. Tôi chỉ đang suy nghĩ nếu như hạng mục này cứ thế bị gác lại cũng không phải biện pháp, cũng không có lợi cho tập đoàn Hâm Đạt các anh, cũng không có lợi cho sự phát triển của Vân Lĩnh. Vì thế tôi lần này lên Bắc Kinh lại nghe hai anh ở đây nên muốn hỏi xem Hâm Đạt có dự tính gì không?
Triệu Quốc Đống lắc lắc cốc rượu và nói.

Anh em Chu Hâm đều hơn 40, đã ở trong thương trường hơn 20 năm nhưng mỗi lần gặp Triệu Quốc Đống đều có cảm giác khó nói chuyện. Cảm giác này đối với hai anh em Chu Hâm mà nói là không tự nhiên.

- Bí thư Triệu, không giấu gì ngài, Hâm Đạt bây giờ vẫn đang cố gắng để được phê duyệt hạng mục. Đối với hạng mục này Hâm Đạt chưa bao giờ gác lại, tôi tin ngài cũng cảm nhận được. Tỉnh khá ủng hộ hạng mục này của Hâm Đạt nhưng do chính sách khống chế vĩ mô của quốc gia nên thời gian bị kéo dài một chút.
Chu Đạt tiếp lời.

- Vậy Hâm Đạt các anh định cứ kéo dài như vậy? Có nghĩ thông qua con đường nào khác thúc đẩy chuyện này không?
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói.

Anh em Chu Hâm không khỏi run lên, chẳng lẽ mình suy nghĩ đúng, Ninh Lăng muốn hợp tác với Trung Lữ, vứt bỏ Hâm Đạt?

- Không biết Bí thư Triệu có gì chỉ dạy anh em tôi?
Chu Hâm trầm giọng nói.

Triệu Quốc Đống lắc lắc chén rượu, một lúc lâu sau mới nói.

- Tôi vẫn cho rằng hạng mục điện phân Hâm Đạt lúc đầu phù hợp với quy hoạch và sự phát triển của Vân Lĩnh. Nhưng chính sách quốc gia thì chúng ta phải tuân theo cho nên tạm thời gác lại một chút cũng không có gì là xấu. Chẳng qua lúc này lại có người lấy việc này mà lên án Ninh Lăng, chúng ta không thể không phản kích. Chỉ sợ hai vị cũng biết có một vài công ty nhà nước khổng lồ hy vọng họ nhận lại hạng mục này để giảm đi các tin tức không tốt đối với Ninh Lăng. Từ góc độ cá nhân tôi mà nói tin này là có lợi nhưng tôi nghĩ nếu bọn họ mượn cơ hội này áp chế địa phương có phải sẽ khiến lợi ích Ninh Lăng bị tổn thất quá lớn không?

Triệu Quốc Đống như giới thiệu với anh em Chu Hâm, hoặc như hỏi chính mình.

Triệu Quốc Đống nói làm Chu Hâm, Chu Đạt run lên, lại thấy nghi hoặc. Thời này thật sự có người vì lợi ích địa phương mà không màng tới lợi ích cá nhân sao? Hợp tác với Trung Lữ sẽ giải quyết êm chuyện này, nhưng nếu Ninh Lăng vẫn chọn hợp tác với Hâm Đạt, Hâm Đạt phải đưa ra cái giá gì?

- Bí thư Triệu, Hâm Đạt chúng tôi vẫn hy vọng tiến hành hạng mục nỳ. Như trước đây đã trao đổi, chúng tôi không chỉ muốn xây dựng nhà máy ở Vân Lĩnh, còn muốn thành lập khu công nghiệp nặng ở Vân Lĩnh, ngoài dây chuyền sản xuất hoàn chỉnh về điện phân ra chúng tôi còn có lý lợi dụng tài nguyên đá vôi phong phú của Cô Lỗ câu để xây dựng một hạng mục khai thác 800 ngàn tấn đá vôi, toàn bộ sẽ được dùng cho tập đoàn chúng tôi, đồng thời có thể thực hiện việc sản xuất tuần hoàn, đạt mục đích bảo vệ môi trường.

Chu Hâm bắt đầu tung ra mồi nhử thứ nhất.

Triệu Quốc Đống khẽ gật đầu. Điểm này hắn biết, hạng mục này thực ra sớm được Hâm Đạt đề cập tới trước cả hạng mục điện phân.

Chẳng qua do hạng mục điện phân chưa được phê duyệt nên hạng mục này chưa chính thức đưa ra bàn bạc, nghiên cứu. bây giờ xem ra tập đoàn Hâm Đạt hy vọng lợi dụng cái này để khiến Ninh Lăng tin vào bọn họ hơn.

- Hạng mục này là rất cần thiết, nó vừa có thể lợi dụng tài nguyên của địa phương, vừa có thể bảo vệ môi trường, đây là chuyện tốt. Tôi tin hai vị cũng thấy được hiệu quả kinh tế và hiệu quả xã hội của chuyện này.
Triệu Quốc Đống cười nói.

Tập đoàn Hâm Đạt khá hứng thú với mảng tài chính. Lúc Ninh Pháp còn ở Ninh Lăng, toàn tỉnh tiến hành cuộc cải tổ Quỹ tín dụng nhân dân, nhiều Quỹ tín dụng lớn chuyển sang thành ngân hàng thương mại, thông qua việc phối hợp với chính quyền địa phương mà một vài công ty tư nhân đã có cổ phần trong các ngân hàng thương mại. Mặc dù cổ phần chưa chắc đã nhiều nhưng nó cũng giúp cho các công ty này dễ tiếp cận nguồn vốn của ngân hàng thương mại hơn.

Tập đoàn Hâm Đạt lúc ấy cũng là công ty tư nhân nổi tiếng toàn tỉnh, hiệu quả kinh doanh tốt, hơn nữa tập đoàn Hâm Đạt còn có công ty trực thuộc niêm yết lên thị trường chứng khoán cho nên đã mua và thành cổ đông quan trọng của ngân hàng thương mại Vinh Sơn, Thông Thành. Vì vậy bọn họ vay vốn cũng dễ dàng hơn. Đây chính là nguyên nhân chủ yếu mà tập đoàn Hâm Đạt dám can đảm đưa ra ý tưởng xây dựng khu công nghiệp nặng ở Vân Lĩnh.

Anh em Chu Hâm nhìn nhau, xem ra tên Triệu Quốc Đống này muốn ra giá. Hạng mục 800 ngàn tấn đá vôi chưa làm hắn động tâm.
- Ừ, Bí thư Triệu, tập đoàn Hâm Đạt chúng tôi còn có một hạng mục dự định sẽ đẩy mạnh sau khi hạng mục điện phân được phê duyệt. Ví dụ như chuẩn bị hạng mục hợp kim với vốn đầu tư 500 triệu. Hạng mục này yêu cầu kỹ thuật khá cao nhưng xây dựng xong chẳng những mang lại lợi ích lớn về kinh tế đồng thời cũng có thể lợi dụng các sản phẩm thừa từ sản xuất điện phân.

Chu Đạt có chút không nhịn được nữa. Xem ra lần này không đưa ra vài thứ thật sự thì đối phương sẽ không động tâm. Mặc dù như vậy chưa chắc được đối phương đồng tình nhưng vẫn còn hơn ngồi im dâng hạng mục cho bên Trung Lữ.

- Ồ.
Mắt Triệu Quốc Đống sáng lên. Hắn cũng nghiên cứu qua về hạng mục điện phân, nếu muốn nâng cao giá cả thì đúng là cần yêu cầu rất cao. Nếu Hâm Đạt có ý ở phương diện này nói rõ bọn họ đã tìm hiểu sâu về ngành điện phân.

- Bí thư Triệu, xem ra ngài cũng nghiên cứu qua về ngành điện phân, việc sản xuất kim loại với công nghệ hiện nay mặc dù không khó nhưng làm như thế nào loại bỏ được tạp chết nhiều nhất, sản xuất được nhiều nhất thì Hâm Đạt chúng tôi hiện nay đã có kỹ thuật chuyển giao công nghệ độc quyền của nước ngoài. Chúng tôi cũng sẽ cố gắng mua các thiết bị trong nước nhưng kỹ thuật sẽ là hàng đầu của thế giới. Mục tiêu của là vừa có hiệu quả cao, vừa bảo vệ môi trường.
Chu Hâm rất tự tin nói:
- Hâm Đạt vẫn coi hạng mục ở Vân Lĩnh là một sản nghiệp trụ cột của tập đoàn, quyết không phải là việc đầu tư trong ngắn hạn.

- Đúng thế Bí thư Triệu, không giấu gì ngài, chúng tôi còn ký hiệp định ghi nhớ với tập đoàn Long Thịnh. Nếu như hạng mục Hâm Đạt – Vân Lĩnh xây dựng xong, tập đoàn Long Thịnh về nguyên tắc sẽ xây dựng một công ty lớn ở Vân Lĩnh. Chỉ cần hạng mục này tiến hành sẽ thúc đẩy kinh tế Vân Lĩnh phát triển nhanh hơn nữa.
Chu Đạt gằn từng chữ một.

Triệu Quốc Đống không nhịn được cười nói:
- Hai vị, xem ra các vị có vẻ hiểu rõ sở thích của tôi, thứ này nghe thật tuyệt vời. Tôi cũng tin hạng mục này đúng như anh miêu tả. Nó đúng là có thể khiến Vân Lĩnh phát triển nhanh hơn nhưng mà…

Chu Hâm và Chu Đạt nhìn nhau, bọn họ biết đây mới là mấu chốt cuộc nói chuyện ngày hôm nay. Đối phương cũng muốn lật bài rồi.
- Bí thư Triệu, hôm nay chỉ có ba người chúng ta ở đây, ngài có gì băn khoăn xin cứ nói. Chỉ cần là chuyện Hâm Đạt chúng tôi có thể làm, chúng tôi quyết không từ chối, điểm này mong ngài yên tâm.
Bình Luận (0)
Comment