Lộng Triều

Chương 1421

Khó khăn lắm Vưu Huệ Hương mới nghe ra Triệu Quốc Đống đến nhà tang lễ. Bây giờ Lục Diệu và Long Chính Vũ đã đến đó. Phùng Đông Hoa cùng Thẩm Đình Chiêu cũng đang chạy tới nhưng phải nửa tiếng mới tới nơi vì thế mời Vưu Huệ Hương đến trước.

Nghe rõ nguồn cơn, Vưu Huệ Hương vừa buồn cười vừa bực mình. Cô cũng biết Liêu Xương Thịnh. lúc trước khi cô còn làm chủ tịch Giang Miếu thì Liêu Xương Thịnh chính là chỉ đạo viên đồn công an. Cô cũng biết khi ấy Triệu Quốc Đống chỉ là chiến sĩ chính sách bình thường của đồn công an Giang Miếu. Bây giờ Triệu Quốc Đống đến viếng, Huyện ủy bảo cô đi tiếp, Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện đang chạy tới. Có hơi quá không?

Nhưng nghĩ ra cô lại thấy bình thường. Triệu Quốc Đống như mặt trời giữa trưa, năm ngoái Ninh Lăng có tốc độ tăng trưởng đứng đầu cả nước, năm nay xem ra cũng vậy. Nghe nói Triệu Quốc Đống rất được Bí thư tỉnh ủy Ứng Đông Lưu tin tưởng, không chừng hai năm nữa sẽ đột nhiên về An Đô làm Bí thư thị ủy. Ai cũng biết Triệu Quốc Đống mới 34 đã thành Thường vụ tỉnh ủy, tương lai không thể xác định. Phùng Đông Hoa cùng Thẩm Đình Chiêu coi trọng Triệu Quốc Đống như vậy là bình thường.

Vưu Huệ Hương một bên mặc quần áo một bên cẩn thận suy nghĩ.

Sau khi Triệu Quốc Đống rời khỏi Hoài Khánh, liên lạc giữa cô và Triệu Quốc Đống ít đi nhiều. Hơn nữa chị cô cũng đã sang Đường Giang làm Thị trưởng, Vương Lệ Quyên vẫn ở Hoài Khánh, mình cũng ít có việc liên lạc với bên Ninh Lăng. Cô bình thường chỉ liên lạc với chị gái và Vương Lệ Quyên, ít liên lạc gì với Vương Lệ Mai. Chị gái cũng nhắc cô nên lợi dụng quan hệ vốn có với Triệu Quốc Đống mà duy trì liên lạc nhưng cô không quá để ý.

Không ngờ hai tuần trước Triệu Quốc Đống được chính thức bổ nhiệm làm Thường vụ tỉnh ủy, đánh bại Bí thư thị ủy Vĩnh Lương – Long Ứng Hoa. Người mới hơn 34 đã thành Thường vụ tỉnh ủy, có ai nghĩ tới hơn 10 năm trước Triệu Quốc Đống vẫn còn ở đồn công an Giang Miếu?

Mười năm ai ngờ Triệu Quốc Đống từ một chiến sĩ chính sách bình thường lại thành Thường vụ tỉnh ủy?



Triệu Quốc Đống đương nhiên không ngờ việc mình đến viếng Liêu Xương Thịnh lại khiến nhiều người đến đây vì mình như vậy. bởi vì ngày hôm sau hắn còn phải về Ninh Lăng nên phải đến đây vào đêm.

Bước vào linh đường, Triệu Quốc Đống nhận ra ngay con trai cả nhà Liêu Xương Thịnh – Liêu Dũng.

Lúc trước Triệu Quốc Đống hỗ trợ điều Liêu Dũng tới Ban quản lý Khu khai phát Giang Khẩu, chẳng qua vừa mới làm xong thủ tục thì hắn đã bị rời đi. Cũng may Liêu Dũng vẫn được đến khu Khai Phát làm lái xe.

Làm ở đây công việc vừa nhẹ nhàng, thu nhập cũng không thấp. Liêu Dũng làm khá vui vẻ, sau đó em rể cũng từng bước lên làm Chánh văn phòng Ủy ban, y cũng được thăng lên làm đội trưởng đội xe Ban quản lý Khu khai phát. Mặc dù vị trí này cũng không tăng thêm cấp bậc nhưng được lái xe cho chủ nhiệm Ban quản lý, thứ hai là phân công các lái xe khác nên khá dễ chịu. Không ngờ bắt đầu từ năm trước đầu tiên là em rể có người phụ nữ ở bên ngoài, em gái mấy lần muốn ly hôn. Y làm anh trai đã khuyên vài lần cuối cùng vẫn ly hôn.

Liêu Dũng nhận ra Triệu Quốc Đống, mặc dù không quá quen nhưng y cũng biết mình được điều từ nhà máy đồ hộp huyện tới Ban quản lý Khu khai phát làm lái xe là nhờ Triệu Quốc Đống giúp. Nhưng Triệu Quốc Đống rời khỏi Giang Khẩu nhiều năm, y không được gặp. Nhưng thật ra ông bố cũng thường xuyên nhắc tới Triệu Quốc Đống.

Liêu Dũng thấy Triệu Quốc Đống cùng với Bí thư Đảng ủy chính pháp, trưởng phòng công an huyện cùn với Phó cục trưởng Cục công an Thành phố An Đô – Khu khai phát đi vào, Liêu Dũng vội vàng chạm cô em gái đang cúi đầu khóc để cùng lên chào.

- Xin bớt đau buồn.
Triệu Quốc Đống cũng biết lúc này không phải lúc đùn đẩy. Khâu Nguyên Phong cùng Lục Diệu, Long Chính Vũ vây hắn vào giữa, hắn vốn định lấy danh nghĩa cá nhân nhưng bây giờ có lẽ là không được.
- Sức khỏe của chỉ đạo Lưu vẫn tốt mà. Năm ngoái tôi về Giang Miếu còn nói chuyện với ông một lúc.

- Bắt đầu từ năm trước tâm trạng bố tôi không được tốt, có lẽ do nguyên nhân này cho nên ..
Liêu Dũng mặc dù biết Triệu Quốc Đống nhưng không biết Triệu Quốc Đống đang làm gì.

Triệu Quốc Đống gật đầu nói:
- Tôi vào trong xem một chút.

Liêu Xương Thịnh được để trong quan tài thủy tinh, người mặc bộ đồ công an để đại biểu thân phận làm cảnh sát lúc còn sống của y. Vẻ mặt rất bình thường như qua đời khá yên bình.

Triệu Quốc Đống đứng im vài phút trước quan tài. Ba người Khâu Nguyên Phong biết Triệu Quốc Đống không muốn bị ai quấy rầy nên ra ngoài ngồi chờ.

Liêu Xương Thịnh là người khá thanh liêm, mặc dù năng lực và tư tưởng chưa chắc theo kịp thời đại nhưng y cũng phát huy tác dụng ổn định phía sau của đồn công an Giang Miếu. Dù khi Khâu Nguyên Phong hay Triệu Quốc Đống làm trưởng đồn đều được Liêu Xương Thịnh hết lòng ủng hộ.

Lúc Triệu Quốc Đống đi ra vừa vặn gặp một người đàn ông, một người phụ nữ đi vào nhưng bị Liêu Dũng và Liêu Đan chặn ở cửa.
- Tiểu Dũng, Đan Đan, tôi vào viếng không được sao?
Người đàn ông có lẽ uống chút rượu nên khá tức.
- Dù như thế nào thì tôi cũng làm con rể của ông vài năm. Tôi còn là bố Hiểu Yến, tôi làm con cháu đến viếng có gì sai sao?

Con gái Liêu Xương Thịnh – Liêu Đan trông cũng được, đương nhiên so sánh với người phụ nữ mới tới vẫn kém một chút. Tuổi lớn hơn không nói, ăn mặc cũng không bằng đối phương. Bảo sao người đàn ông này lại nhào vào lòng người phụ nữ khác.

Liêu Dũng mặt sa sầm lại nhưng không tiện nói nhiều. đối phương nói có lý, làm con cháu đến viếng, vào nhìn di thể cũng là hợp tình hợp lý. Chẳng qua em gái lúc này đang có chút kích động.
- Để y vào đi, đừng để người ta cười chúng ta không biết lễ phép.

Triệu Quốc Đống đi tới trước mặt đối phương, người này cũng có chút kinh ngạc tại sao lại có Triệu Quốc Đống ở đây. Chẳng qua y cũng không quá để ý mà người phụ nữ bên cạnh lại nói:
- Anh tới đây làm gì, chú em vẫn ở đó hát, anh đi thế này còn ra thể thống gì.

- Ôi, anh tới để coi như hết lễ nghĩa rồi đi. Em mang vào phúng viếng một ngàn đi.
Người đàn ông có chút không nhịn được nhưng vẫn phải nhịn.
- Dù sao ông ta cũng là ông ngoại Hiểu Yến, anh phải tỏ vẻ chứ?

- Một ngàn? Anh hào phóng đó nhỉ. Hừ.
Người phụ nữ có chút khó chịu.

- Được rồi, tính toán làm gì. Coi như là đánh một ván bài đen thôi mà.

Triệu Quốc Đống đi qua bên cạnh hai người rồi lắc đầu khinh thường. Tên kia hai câu đầu còn được, câu sau lại không ra gì.

Người đàn ông tất nhiên thấy vẻ mặt khinh thường của Triệu Quốc Đống làm y có chút tức giận trừng mắt nhìn. Triệu Quốc Đống cũng không hề khách khí trừng mắt nhìn lại.

- Ồ, anh làm gì?
người phụ nữ thấy chồng mình và Triệu Quốc Đống va chạm ánh mắt liền nhướng mày hung dữ nói.

- Tôi làm gì? Giống các người, đến viếng, chẳng qua tôi thành tâm tới đây.
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói.

Cả hai người đối phương đều nóng lên và tức giận. Người đàn ông cố khống chế tâm trạng của mình và nói:
- Anh rốt cuộc đang làm gì? Cho chút mặt mũi lại được thể lớn lối hả?

- Anh sao phải khách khí với người như vậy? Thằng không biết trời cao đất rộng rồi chạy tới Giang Khẩu giương oai.
Người phụ nữ tưởng là họ hàng Liêu gia nên cũng tức giận.
- Đúng là đồ không có giáo dục.


Triệu Quốc Đống rất tức giận. Nhiều năm qua còn không ai dám sỉ nhục hắn trực tiếp như vậy. Nhưng lúc này hắn lại không tiện phát tác vì đây là linh đường của Liêu Xương Thịnh. Hắn ở đây tranh chấp với đối phương chính là không tôn trọng người đã mất. Vì thế hắn chỉ lạnh lùng nhìn hai người đối phương rồi đi ra ngoài.

Người phụ nữ kia vẫn không muốn bỏ qua nhưng người đàn ông cũng hiểu làm lớn chuyện là không ổn nên kéo người phụ nữ kia đến viếng trước linh cữu.

Người đàn ông tên Mạnh Quốc Cường, y vốn không định lại đây nhưng nghe thư ký của Chủ tịch huyện Thẩm Đình Chiêu nói là Thẩm Đình Chiêu sẽ tới. Y còn tưởng Thẩm Đình Chiêu đến là vì nể mặt mình nên có chút đắc ý. Vì thế y vội vàng chạy tới coi như khoe khoang với Liêu gia.

Triệu Quốc Đống đầy tức tối đi ra an ủi anh em Liêu Dũng vài câu sau đó đặt 2000 tệ. Hai người Liêu Dũng thấy như vậy là quá nhiều nên không dám nhận. Chẳng qua Triệu Quốc Đống cứ kiên trì nên cuối cùng bọn họ cũng phải nghe.

Hai vợ chồng kia ra thấy ghi số tiền trong danh sách thấy Triệu Quốc Đống phúng viếng nhiều như vậy, bọn họ không khỏi tức tối trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống đi ra.

Triệu Quốc Đống vừa xuống khỏi linh đường thì một chiếc xe Passat màu đen chạy tới đỗ ngay cạnh xe của hắn. Hắn vừa nhìn là nhận ra Vưu Huệ Hương.

Lúc này hắn mới có phản ứng Vưu Huệ Hương đã là Phó bí thư Huyện ủy Giang Khẩu, xem ra Lục Diệu hoặc là Long Chính Vũ gọi điện cho cô.

Mạnh Quốc Cường kia càng kinh ngạc hơn. Phó bí thư Huyện ủy Vưu Huệ Hương sao lại vội vàng tới đây? Y không có qua lại gì với Vưu Huệ Hương, mà với thân phận của Liêu Xương Thịnh thì không đủ để Vưu Huệ Hương đến đây vào ban đêm mà.

Vưu Huệ Hương xuống xe thấy ngay Triệu Quốc Đống từ linh đường đi tới. Khâu Nguyên Phong, Lục Diệu cùng Long Chính Vũ ngồi ở phòng chờ thấy ánh đèn cũng đi ra và thấy Vưu Huệ Hương.

- Bí thư Quốc Đống đã lâu không gặp.
Một bên bắt tay Triệu Quốc Đống, Vưu Huệ Hương cố ép mình phải thêm hai chữ Bí thư trước chữ Quốc Đống. Đối phương giờ đã là Thường vụ tỉnh ủy, nếu gọi là Quốc Đống như trước đây đã không còn thích hợp nữa. Có lẽ lúc gặp riêng gọi vậy còn được.

- Ha ha, Bí thư Huệ Hương.
Triệu Quốc Đống bắt tay Vưu Huệ Hương:
- Bây giờ làm Phó bí thư chắc chị rất bận phải không?

- Tôi dù bận cũng không bằng anh mà.
Vưu Huệ Hương cười nói:
- Bí thư Phùng cùng chủ tịch Thẩm lập tức, nghe nói anh tới nên Bí thư Phùng bảo tôi tới đây tiếp anh.

Triệu Quốc Đống ngẩn ra nói:
- Cái này không thích hợp thì phải. Tôi lấy tư cách cá nhân đến viếng, sao có thể làm phiền các vị.

- Anh bây giờ là lãnh đạo tỉnh ủy, mọi hành động đều làm người ta chú ý mà.
Lúc này ngoài cửa nhà tang lễ có ánh đèn xe, hai chiếc Audi tiến vào.
- Bọn họ tới rồi.

Triệu Quốc Đống không ngờ việc này, anh em Liêu Dũng cũng không ngờ tới.

Sao lại có nhiều lãnh đạo huyện tới đây như vậy? Liêu Dũng làm lái xe ở Ban quản lý nên đương nhiên biết Vưu Huệ Hương. Đây là Phó bí thư Huyện ủy. Mà hai xe Audi mới vào thì y càng quen, là xe của Bí thư, Chủ tịch huyện. Bố mình mặc dù có cống hiến vài chục năm cho nước nhà nhưng bị bệnh mất sau khi về hưu, trưởng phòng công an đến là đã nể mặt. Về phần Bí thư Đảng ủy chính pháp Huyện ủy Lục Diệu đến đây là do nể mặt Khâu Nguyên Phong. Còn Vưu Huệ Hương vừa xuống xe cùng với Bí thư, Chủ tịch huyện đến đúng là làm y không thể hiểu nổi.

Y không rõ hai vị lãnh đạo chủ yếu sao lại tới nhà tang lễ vào lúc này, bây giờ không có đám nào khac smaf. Nhưng nếu nói Phùng Đông Hoa, Thẩm Đình Chiêu cùng Vưu Huệ Hương vì bố mình mất mà tới thì quá khó tin.

Nhìn Phùng Đông Hoa thấy cũng xuất hiện tại nhà tang lễ, Mạnh Quốc Cường biết lúc trước mình tưởng Thẩm Đình Chiêu vì nể mặt mình mà đến chính là mơ tưởng.

Mặc dù mình là chánh văn phòng Ủy ban, là người được Thẩm Đình Chiêu đánh giá cao nhưng Liêu Xương Thịnh chỉ là bố vợ trước của mình. Lúc ấy thư ký của Thẩm Đình Chiêu gọi tới nói Thẩm Đình Chiêu sẽ đến đám, mình đã rất ngạc nhiên và kích động nên vội vàng tới đây.

Bây giờ cả Bí thư cũng tới, Thẩm Đình Chiêu biết mình nghĩ nhiều. Y biết dù bố đẻ mình chết, Bí thư huyện ủy cũng không thể nào xuất hiện ở đây vào lúc đêm khuya.

Mạnh Quốc Cường không khỏi nhìn ra sân.

Tên nói năng kiêu căng vừa nãy đang bắt tay Phó bí thư Huyện ủy Vưu Huệ Hương, Bí thư huyện ủy Phùng Đông Hoa cùng chủ tịch Thẩm Đình Chiêu từ trên xe xuống cũng vội vàng đi tới, đưa hai tay ra bắt tay hắn.

Tên kia không ngờ chỉ gật đầu cười cười, dùng một tay bắt tay, nói chuyện vài câu. Bởi vì đứng khá xa nên Mạnh Quốc Cường không nghe rõ hai bên nói chuyện gì. Nhưng tất nhiên đối phương có vẻ như lãnh đạo nói chuyện với Bí thư Phùng cùng chủ tịch Thẩm. Mạnh Quốc Cường như sợ mắt mình có vấn đề.

Tính cách của Chủ tịch Thẩm khá ôn hòa, khiêm tốn nhưng Mạnh Quốc Cường biết Bí thư Phùng là người người cứng rắn, trọng thể diện. Bình thường ngoài lãnh đạo Thị ủy ra thì dù là vị cục trưởng nào tới thì bí thư Phùng cũng không có thái độ như cấp dưới này. Chẳng lẽ đây là lãnh đạo cấp cao nào đó?

Nhưng đối phương nhìn qua còn nhỏ hơn mình vài tuổi cơ mà. Mạnh Quốc Cường quen với các lãnh đạo thành phố nên tuyệt đối không thể. Chẳng lẽ là con của lãnh đạo thành phố hoặc vị lãnh đạo tỉnh nào đó? Cũng không giống, Bí thư Phùng cùng chủ tịch Thẩm cũng không thể vì con một lãnh đạo nào đó mà phải tới đây vào ban đêm mà.

Hơn nữa nếu Liêu gia thật sự có bà con làm to thì mình lấy Liêu Đan bảy tám năm cũng phải nghe được chứ?

Người phụ nữ đứng cạnh Mạnh Quốc Cường cũng rất sợ hãi. Cô ta nhìn chồng và nói:
- anh, anh nói tên kia làm gì mà sao Bí thư Phùng cùng chủ tịch Thẩm lại có thái độ với hắn như vậy? Có phải là nhà đầu tư lớn nào không?

Nhà đầu tư? Mạnh Quốc Cường suy nghĩ thật nhanh nhưng lập tức lắc đầu.

Giang Khẩu trong thời gian này không có hạng mục đầu tư khổng lồ nào cả, hơn nữa các người phụ trách những hạng mục vốn có của Giang Khẩu thì y cũng quen, hơn nữa Phùng Đông Hoa cũng không có khả năng vì nhà đầu tư nào đó mà tới nhà tang lễ trong đêm. Có thể làm cho bí thư Phùng tới đây vào nửa đêm thì ngoài nhân vật trong quan trường ra thì không thể. Hơn nữa đó là nhân vật có vị trí đặc biệt cao.

Liêu Dũng cùng Liêu Đan đều có chút khiếp sợ không hiểu. Bí thư Phùng cùng chủ tịch Thẩm cùng xuất hiện nhưng lại đứng nói chuyện với Triệu Quốc Đống, mà biểu hiện của Triệu Quốc Đống khá tùy ý, Bí thư Phùng cùng chủ tịch Thẩm lại rất khách khí.

Mặc dù hai vị lãnh đạo huyện đến viếng không dài nhưng cũng là vinh dự rất lớn. Liêu Dũng nhớ có một vị cựu Phó chủ tịch huyện qua đời mà chỉ có chủ tịch đứng ra chủ trì tang lễ, bí thư Phùng không tham gia.

Khi Mạnh Quốc Cường từ chỗ chánh văn phòng Huyện ủy hỏi được và biết thân phận đối phương, y cứ thế đứng ngây ra đó.

Xong rồi, Thường vụ tỉnh ủy. Y có nghe nói tới người này. Nghe nói Bí thư tỉnh ủy Ứng rất tín nhiệm đối phương nên toàn lực đề cử hắn làm Thường vụ tỉnh ủy.

Cho dù đối phương chỉ là Bí thư thị ủy Ninh Lăng kiêm Thường vụ tỉnh ủy thì muốn bóp chết mình là quá đơn giản. Với tính cách của bí thư Phùng chỉ sợ đối phương nói một câu là mình vừa nói bậy thì năm nay mình đừng mong lên làm Phó chủ tịch huyện.

Mạnh Quốc Cường cứng đờ người lại. Chẳng qua người phụ nữ bên cạnh y lại bình tĩnh hơn chút.
- Anh, chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta không thể trốn tránh được. Em nghĩ lát hai chúng ta nên tới xin lỗi, xin hắn tha thứ. Người ta mặc dù còn trẻ nhưng có thể làm Thường vụ tỉnh ủy thì em nghĩ chắc cũng không chấp chúng ta.

- Như vậy có tác dụng không? Hay là hắn ngồi một lát rồi đi, sau đó quên chuyện này?
Mạnh Quốc Cường sợ nếu đối phương quên, mình nhắc đến không phải tự đào mồ chôn mình sao?
Bình Luận (0)
Comment