Lộng Triều

Chương 150

- Ồ, anh có bạn người nước ngoài sao? Bọn họ đang làm gì? Ra ngoài một chuyến có tốn kém lắm không?
Cổ Tiểu Âu vui vẻ nói.

- Anh có mấy người bạn, làm việc khác nhau. Thanh niên người nước ngoài tự lập sớm hơn chúng ta. Nhiều người trong bọn họ đã làm việc được vài năm. Giữa mọi người có cùng sở thích là du lịch. Có lẽ trong vòng hai năm bọn họ sẽ tới Trung Quốc, đến lúc đó anh sẽ mời khách. Đến quốc gia nào thì người của nước đó phụ trách hết, đến Trung Quốc thì do anh phụ trách.

Triệu Quốc Đống nói qua qua chuyện. Hắn càng tỏ vẻ bình thường thì càng dễ lừa các cô bé kiêu kỳ này. Nhất là thấy ánh mắt kỳ quái của các cô, Triệu Quốc Đống có chút buồn cười.

- Hì hì, nếu sau này bọn em muốn đi du học, vậy không phải anh có thể nhờ bạn lo cho bọn em sao?
Cổ Tiểu Âu nghĩ gì nói đó nhưng mấy cô bé kia lại lộ rõ sự hâm mộ.

- Tiểu Âu, ra nước ngoài có gì hay chứ? Anh cảm thấy nếu thật sự muốn học thì ở trong nước thích hợp với chúng ta hơn. Đương nhiên nếu như muốn theo đuổi trào lưu hoặc ra thăm quan lại khác.

Triệu Quốc Đống liền chuyển đề tài, bây giờ nói sâu thêm là không thích hợp, dễ bị nghi ngờ là khoe khoang. Hơn nữa đây là Triệu Quốc Đống bịa chuyện để làm mấy cô bé bớt kiêu đi. Đi vào quán café thì nhân viên đi tới. Triệu Quốc Đống hỏi mấy cô bé:
- Các em uống gì?

- Gì cũng được ạ.
Mấy cô gái cùng đáp.

- Năm cốc gì cũng được.
Triệu Quốc Đống giả vờ thuận miệng nói. Thấy nhân viên phục vụ nở nụ cười không nói, hắn lúc này mới ra vẻ tỉnh ngộ:
- Ồ, xem ra nơi này còn cần phải cải tiến, café có nhiều loại, ít nhất phải thêm loại Gì cũng được.

Mấy cô gái không nhịn được cười, cách nói này ở thế kỷ sau là rất bình thường, nhưng lúc này lại dễ phá phòng tuyến trong tim các cô bé. Không khí liền thoải mái hơn.

- Được rồi, cho bốn cốc Lam Sơn, đừng cho đường, cho tôi một cốc sô da.
Triệu Quốc Đống không thích uống café, hắn thích uống trà nhưng vẫn phải gọi sô đa mà mấy cô bé kia không biết là loại gì.

Mấy cô bé có lẽ đã nghe đến loại café này, khi nhân viên phục vụ bưng lên thì các cô liền hăng hái thảo luận. Lúc này Triệu Quốc Đống đã thấy cơ hội thể hiện tài nói chuyện. Đối với các cô bé thì sức hấp dẫn của hàng hiệu là rất lớn. Không có cô bé nào chống lại được sức hấp dẫn của hàng hiệu, dù là Lam Đại kia.

Khi Triệu Quốc Đống nói từ lịch sử cà phê Lam Sơn đến quá trình sản xuất xì gà La Ha-ba-na cùng cách hút; từ việc Louis vution tiến vào Trung Quốc đến hàng ăn nhanh Kentucky. Từ Rolex đến Vacheron Constantin tỏa sáng như thế nào, Triệu Quốc Đống như một chuyên gia kinh doanh giới thiệu đủ loại trào lưu thời thượng, làm mấy cô bé si mê. Ở thời đại chưa có mạng, muốn biết những tin này đúng là không dễ dàng.

Mấy cô bé đều bị Triệu Quốc Đống hấp dẫn, hai giờ thoáng cái là qua. Đến khi máy nhắn tin vang lên, Triệu Quốc Đống mới cảm thấy hình như mình có thay đổi khi đứng trước gái đẹp.

Sau khi đưa mấy cô bé về trường, Triệu Quốc Đống nhạy cảm phát hiện vẻ mặt các cô khá phong phú. Chẳng qua lúc này các cô vẫn giữ khoảng cách một chút, chẳng qua hắn biết các cô đã tôn trọng hắn.

Triệu Quốc Đống lúc này mới vội vàng về. Triệu Quốc Đống về đến nơi thì bị Cù Vận Bạch trêu một trận. Chẳng qua Cù Vận Bạch bị Triệu Quốc Đống trêu lại đến độ đỏ mặt và bực mình.

Sau khi tiếp xúc mấy nhà đầu tư, Triệu Quốc Đống có thể cảm giác đám người này khác với đám người Chiết Giang, từ lời nói của đối phương lộ rõ tầm cao hơn một chút. Triệu Quốc Đống hiểu hai tên này mới chính thức là nhà đầu tư. Mấy tên Chiết Giang thì có lẽ chỉ mình giám đốc Chu kia mới có thực lực tương đương hai người này.

Theo bữa tiệc diễn ra, Triệu Quốc Đống cũng hiểu được hai vị này mặc dù là người Giang Tô nhưng đã ở Thượng Hải một thời gian đủ dài. Quy mô nhà máy của bọn họ ở Thượng Hải hơn xa nhà máy của Đỗ Tử Hoa. Mà lần này bọn họ cũng ngửi thấy cơ hội kinh doanh của việc liên doanh.

Biểu hiện của đám người Cù Vận Bạch và Triệu Quốc Đống làm hai nhà đầu tư khá hài lòng. Bữa ăn chưa kết thúc mà bọn họ đã tỏ vẻ đồng ý đến khu Khai Phát Giang Khẩu xem một chút, đồng thời cũng nói liên hệ bạn cùng ngành bên Thượng Hải giúp.

Điều này làm Cù Vận Bạch khá vui vẻ. Dù bọn họ có thể đầu tư vào Giang Khẩu hay không, ít nhất đối phương đồng ý đi xem tức là có khả năng. Cù Vận Bạch tin vào ưu thế của khu Khai Phát Giang Khẩu bây giờ. Nhất là khi tập đoàn Daewoo và Nhà máy sản xuất ô tô An Nguyên sắp ký kết thỏa thuận.

Cuộc khảo sát ngày hôm sau làm Triệu Quốc Đống khá vui vẻ. Hai nhà đầu tư của Giang Tô và ba của Chiết Giang đến khu Khai Phát và Ủy ban Giang Khẩu cả ngày. Bọn họ đều chọn nhà máy của Đỗ Tử Hoa làm đối tượng chủ yếu để khảo sát.

Đối với bọn họ mà nói quan chức Ủy ban trình bày đủ điều cũng không bằng một câu nói thật của bản thân các công ty ở đây. Hứa hẹn bao nhiêu thì cũng phải thấy thực tế mới được.

Đám người này đi quanh nhà máy của Đỗ Tử Hoa gần hai tiếng, nói chuyện với Đỗ Tử Hoa bình thường đều dùng tiếng Chiết Giang khiến Triệu Quốc Đống như người đứng bên mà thôi. Chẳng qua hắn có thể thấy cuộc nói chuyện giữa bọn họ và Đỗ Tử Hoa khá vui vẻ.

Đến khi Lô Vệ Hồng, Mao Đạo Lâm cùng với Lương Kiến Hoằng tiếp bọn họ ở Nhà hàng Giang Thành, bọn họ lên xe về An Đô thì Triệu Quốc Đống mới rảnh rỗi.

- Quốc Đống, cậu thấy tình hình thế nào?
Đây là lần đầu Mao Đạo Lâm nói chuyện riêng với Triệu Quốc Đống. Mặc dù Khâu Nguyên Phong cũng thường xuyên khen Triệu Quốc Đống trước mặt y, nhưng đó là đánh giá năng lực nghiệp vụ, còn việc thu hút đầu tư lại là khác.

- Chủ tịch Mao, tôi quan sát biểu hiện của bọn họ. Bọn họ mặc dù dùng tiếng địa phương trao đổi nhưng tôi thấy bọn họ khá hài lòng với hoàn cảnh đầu tư của khu Khai Phát chúng ta. Nhất là khi Đỗ Tử Hoa giới thiệu tình hình an ninh trật tự và ưu thế về giá điện mới là quan trọng nhất. Thực ra vấn đề giá đất bọn họ không quá để ý, nói cách khác bọn họ quan tâm đến việc duy trì lợi ích lâu dài, mà không phải là thứ phải bỏ ra trong lúc nhất thời.
Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút rồi nói.

- Nói như vậy thì khả năng bọn họ đầu tư ở khu Khai Phát chúng ta là rất lớn?
Mao Đạo Lâm nói.

- Quan trọng không nằm chỗ chúng ta, mà do tập đoàn Daewoo và Nhà máy sản xuất ô tô An Nguyên có thể liên doanh thành công không? Nếu như liên doanh thành công thì tôi tin rằng có thể thuyết phục bọn họ xây dựng nhà máy ở khu Khai Phát Giang Khẩu, ngược lại thì mọi việc đều không thể. Mấy nhà đầu tư này nếu xây dựng nhà máy thì sẽ lớn hơn của Đỗ Tử Hoa vài lần.

- Ừ, vấn đề chính là liên doanh. Nhưng chúng ta đi trước, bây giờ chúng ta chính là phải đợi đến khi liên doanh thành công là sẽ làm được. Cậu phải theo dõi toàn bộ quan trọng, một khi bọn họ muốn đầu tư xây dựng nhà máy như vậy phải đến Giang Khẩu chúng ta. Đây là nhiệm vụ chính trị.

- Cậu nói với Cù Vận Bạch, tình hình khu Khai Phát chúng ta rất không tốt. Đã có tin đồn trong 12 khu Khai Phát của thành phố sẽ xóa sổ cho còn lại không đầy sáu nơi. Ngoài khu Khai Phát của thành phố và Quận Bích Trì không bị động tới, nói cách khác mười khu Khai Phát còn lại chỉ có bốn, thậm chí ba khu Khai Phát có thể giữ lại. Mà khu Khai Phát Giang Khẩu chúng ta bây giờ đang xếp cuối cùng trong danh sách.

- Chậm nhất là tháng năm năm sau sẽ có phương án xóa bỏ, đến khi đó mà so sánh chính là dựa xem khu Khai Phát đó có cần tồn tại hay không, chính là xem khu Khai Phát có thể khiến kinh tế địa phương phát triển như thế nào. Bí thư Lô và tôi bây giờ có áp lực lớn. Nếu khu Khai Phát bị xóa bỏ thì cán bộ khu Khai Phát sẽ đi đâu? Mặt mũi của Huyện ủy, Ủy ban có còn không?

Triệu Quốc Đống lặng lẽ nghe Triệu Quốc Đống nói. Xóa bỏ các khu Khai Phát tràn lan là chính sách của quốc gia, không ai tránh khỏi, đây cũng là việc tốt. Nhưng nếu rơi vào đầu hắn sẽ khác. Khó khăn lắm mới làm được Phó chủ nhiệm, nếu xóa bỏ thì mình mất chức.

Chẳng qua trách nhiệm thu hút đầu tư đang thuộc về Bành Hiểu Phương mà, sao lại dồn cho mình?

Triệu Quốc Đống khó hiểu nhìn Mao Đạo Lâm, Mao Đạo Lâm thản nhiên nói:
- Bành Hiểu Phương có sức khỏe yếu, xem ra phải ở trong bệnh viện một thời gian. Trong thời gian này cậu phải phụ trách công tác thu hút đầu tư, phối hợp Cù Vận Bạch làm tốt công việc. Về phần công việc bên Đồn công an có thể để người bên dưới làm.
Bình Luận (0)
Comment