Lộng Triều

Chương 1579

Bên Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia không có chút tiến triển nào. Triệu Quốc Đống đã vận dụng hết tài nguyên có thể nhưng tin tức truyền lại không hề lạc quan. Năm nay có rất nhiều hạng mục như vậy, căn cứ tình hình đặc thù của Điền Nam nên Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia dựa theo yêu cầu của Quốc vụ viện cũng đã cân nhắc đặc biệt. Chẳng qua tài chính của trung ương có hạn, Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia tạm thời không cân nhắc đến cao tốc Côn Văn.

Ủy ban kế hoạch phát triển cũng có thể đưa vấn đề này ra làm một đề tài nghiên cứu để trình lên cho lãnh đạo quyết định, nhưng nó cũng cần thời gian.

Tất cả điều này cho thấy cao tốc Côn Văn sẽ đi vào ngõ cụt. Chờ Viện nghiên cứu chính sách - Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia lập đề tài cũng mất một hai tháng, hơn nữa có đề tài thì sao chứ? Còn phải qua Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia nghiên cứu, hơn nữa còn trình lên Viện nghiên cứu chính sách Quốc vụ viện cuối cùng mới có thể lấy hình thức phương án đặc biệt báo lên Quốc vụ viện, quá trình này không biết đến ngày tháng năm nao thì xong. Hơn nữa theo quy luật bình thường cũng không chắc được lãnh đạo cấp trên tán thành.

Diệp Khánh Xuyên khó khăn nói:
- Trưởng ban Triệu, tôi có thể tìm trưởng ban thư ký Tỉnh để xem có thể báo cáo với Thủ tướng tình hình đặc biệt của Văn Thành hay không?

Triệu Quốc Đống ngẩn ra rồi lập tức nói:
- Tôi còn tưởng anh sẽ bình tĩnh được. Trưởng ban thư ký Tỉnh hình như là hàng xóm nhà anh thì phải? Tài nguyên này không dùng đúng là đáng tiếc. Chúng ta cũng không phải mưu lợi riêng, hơn nữa việc này Thủ tướng cũng biết, có thể làm sâu sắc ấn tượng của lãnh đạo để bọn họ biết sự khó khăn và khát vọng phát triển của Điền Nam chúng ta. Chẳng qua trưởng ban thư ký Tỉnh thì anh liên lạc trước, điều kiện bây giờ chưa chín, chúng ta cần phải làm xong các công việc khác đã. Đến lúc ấy tôi sẽ mời Bí thư Thái ra mặt, chuyện này chỉ có hai ta phụ trách sẽ không được. Do Bí thư Thái báo cáo với Thủ tướng hoặc Phó thủ tướng Tiền mới xong.

Diệp Khánh Xuyên có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh bình thường trở lại. Triệu Quốc Đống nói đúng, chuyện này không phải anh ở Bắc Kinh một hai ngày là làm xong, phải cân nhắc tổng hợp. Phó trưởng ban thư ký Quốc vụ viện Tỉnh Thượng Đình ở cùng một ngõ với Diệp Khánh Xuyên, hai nhà có quan hệ mật thiết. Diệp Khánh Xuyên đoán Triệu Quốc Đống lần này về kinh mới hiểu mình có quan hệ đó. Chẳng qua Triệu Quốc Đống không quá để ý, chỉ đơn thuần từ góc độ hạng mục mới muốn nói chuyện với trưởng ban thư ký Tỉnh.

- Trưởng ban Triệu, vậy chúng ta nên làm gì?
Diệp Khánh Xuyên có chút không cam lòng.

- Nhanh cũng không được, chúng ta cứ làm tốt công tác chuẩn bị đi.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Về Điền Nam thôi. Bên Bộ giao thông coi như xong, Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia nếu thật sự lập hạng mục thì Bộ giao thông cần thông qua ngay. Anh sau khi về phải túm chặt Sở Giao thông không được cho bọn họ nghỉ. Về phần công ty đầu tư Trung Hoa thì cũng cần tiếp tục. Đúng như anh nói bọn họ không phải không động lòng mà do cho rằng mạo hiểm quá lớn, bọn họ cũng đưa ra lý do của mình. Chúng ta cần phải tìm cách giả đi lo lắng của bọn họ.

- Trưởng ban Triệu, sao tôi nghe xong cứ thấy lời này của ngài là muốn dụ bọn họ nhảy xuống hố vậy?
Diệp Khánh Xuyên thấy giọng Triệu Quốc Đống vẫn nghiêm túc nên nói một câu cho không khí bớt nặng nề. Y và Triệu Quốc Đống có tuổi chênh nhau không nhiều, hai người nói chuyện cũng hợp ý. Lúc không có người khác bọn họ cũng có thể nói vài câu trêu đùa.

- Đừng nói như vậy, ánh mắt và kiến thúc của nhà đầu tư chuyên nghiệp không phải điều chúng ta so sánh được, không phải người ngoài đoán được. Có thể chỉ bọn họ mới biết là lợi hay hại.
Triệu Quốc Đống xua tay nói:
- Đây là cuộc đấu gian khổ, chúng ta phải để bọn họ thấy tương lai tốt đẹp, có lẽ chúng ta cần phải nhượng bộ thêm nữa nhưng cuối cùng vẫn do đối phương quyết định có đầu tư vào cao tốc Côn Văn hay không?

Cao tốc Côn Văn đối với Triệu Quốc Đống mà nói tuy quan trọng nhưng không phải công việc chính. Đại hội Đảng kỳ năm khóa 16 sắp diễn ra, có lẽ đợt này sẽ có điều chỉnh nhân sự nhỏ. Vì thế Triệu Quốc Đống cũng muốn nhân lần lên Bắc Kinh này để gặp một số lãnh đạo xưa.

Trương Nhược Cốc đã tới tuổi, sau đợt này chắc lui. Bây giờ lời đồn rất nhiều chẳng qua Triệu Quốc Đống nhận được tin Qua Tĩnh rất có thể từ nhiệm chức vụ hiện nay, chuyển sang làm phó Trưởng ban tổ chức cán bộ trung ương.

Triệu Quốc Đống có quan hệ khá tốt với Qua Tĩnh, phải nói con đường làm quan của hắn được thuận lợi như vậy là do hai vị trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy chiếu cố, nhất là Qua Tĩnh.

Triệu Quốc Đống cũng biết tính cách và tác phong làm việc của mình phù hợp với sở thích của Qua Tĩnh.

Mà Qua Tĩnh giải thích và ủng hộ cũng làm Triệu Quốc Đống cảm kích. Quan hệ hai người từ cấp trên cấp dưới giờ chuyển sang vừa thầy vừa bạn.

Theo sự trưởng thành nhanh chóng của Triệu Quốc Đống, Qua Tĩnh đã không lấy tâm lý cấp trên nhìn nhận hắn, chẳng qua điều này không ảnh hưởng đến quan hệ của hai người. Hai người ở rất nhiều đề tài càng lúc càng dễ dàng trao đổi hơn.

Thời tiết Bắc Kinh đầu thu rất đẹp, chọn nghỉ ngơi ở ngoại thành Bắc Kinh cũng là thích hợp nhất.

- Quốc Đống, nơi này là chỗ ở bí mật của cậu? Cậu không sợ Ủy ban kỷ luật điều tra sao?
Qua Tĩnh rất thích phong cảnh ở đây. Ở đây hoàn toàn xa rời không khí sầm uất, chen lấn của thành phố.

- Trưởng ban Qua, chị không cảm thấy tôi không có việc gì rồi tự mua việc đó chứ? Đây là thằng em tôi nó mua, nó không có sở thích gì mà chỉ thích đảo riêng, nhưng nó lại không có thời gian chơi mấy nên nơi này để đó. Tôi thi thoảng lên Bắc Kinh cũng tới đây nghỉ ngơi. Khung cảnh ở đây làm tôi thấy bớt phiền não hơn nhiều.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói.

Qua Tĩnh biết tình hình mấy người em của Triệu Quốc Đống, cũng biết với tài sản của đối phương thì mua căn biệt thự này không vấn đề gì khó khăn. Mấy người em của Triệu Quốc Đống phát triển quá lợi hại trong kinh doanh, khiến cho Triệu Quốc Đống vốn là nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị lại bị đè xuống. Nếu anh hỏi phạm vi về hai lãnh đạo tập đoàn Thương Lãng Triệu Đức Sơn, Triệu Trường Xuyên thì không ai không biết, nhưng nếu nói tên Triệu Quốc Đống ra thì không chừng rất nhiều người hỏi một câu: Ai vậy?

- Ừ, không ngờ em của cậu lại có nhã hứng đến thế, chẳng qua đây coi như là một hành vi bảo vệ di sản văn hoá.
Qua Tĩnh nhìn về phía chồng mình đang rất thoải mái hưởng thụ ánh mặt trời. Triệu Quốc Đống bảo cô dẫn người nhà tới, cô lập tức đồng ý. Chồng và con gái cô cũng khá thích hoàn cảnh ở đây.

- Ha ha, Trưởng ban Qua, chị nói vậy là khen nó quá, chẳng qua chỉ là thích ra vẻ mà thôi. Đương nhiên nó cũng có tiêu chuẩn thẩm mỹ hơn hai người em khác của tôi nhiều.
Triệu Quốc Đống nở nụ cười:
- Ít nhất không đến lúc làm mọi người mất hứng.

Qua Tĩnh cũng cười nói:
- Quốc Đống, cậu yêu cầu quá cao rồi. Mỗi người có cách sống của riêng mình, chỉ cần không vi phạm pháp luật là được. Xã hội hiện đại đề cập đa nguyên hóa và cộng sinh, trung ương cũng đề xướng điểm này. Chúng ta tích cực hướng mọi người đến cuộc sống tốt đẹp hơn nhưng không cấm, không phản đối, không có phân biệt. Phải học cách hòa nhập vào xã hội, học cách tôn trọng và giải thích.

Triệu Quốc Đống gật đầu, lời này của Qua Tĩnh có nhiêu ý nghĩa. Quốc gia gần đây đã có điều chỉnh trong vài chính sách, rất nhiều quan điểm phát triển trước phù hợp giờ không được vậy nữa, vi thế cần thay đổi.

- Trưởng ban Qua, hội nghị lần thứ năm này sẽ thảo luận quy hoạch mười năm tới, tôi cảm thấy trung ương cũng sẽ đưa ra vài quan điểm mới. Bên dưới đang thảo luận khá căng, tôi cảm thấy đây là hiện tượng tốt. Chúng ta trước khi đưa ra quy hoạch mười năm có thể lắng nghe ý kiến của đông đảo quần chúng nhân dân.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ khá lâu mới nói:
- Nhất là với cải thiện dân sinh và xây dựng trận địa văn hóa tư tưởng, tôi cảm thấy trung ương cần phải có quan hệ mười năm rõ ràng.
- Không thể đưa ra vài suy nghĩ không rõ ràng mà phải đưa vào thực tế. Làm như thế nào để phát triển, để duy trì, để đảm bảo chất lượng, đó mớ là vấn đề quan trọng.

Qua Tĩnh hơi dừng chân lại:
- Quốc Đống, tôi thấy ý của cậu có vấn đề gì đó. Cải thiện dân sinh và xây dựng trận địa văn hóa tinh thần nếu muốn làm thực tế không chỉ đợi trung ương chú trọng, hơn nữa còn phải được toàn Đảng, toàn dân chú trọng. Ở điểm này có một bộ phận lãnh đạo và cán bộ vẫn chỉ làm lấy lệ.
Bình Luận (0)
Comment