Lộng Triều

Chương 1597

Cuộc nói chuyện với Lăng Chính Dược cứ như vậy kết thúc trong không khí đầy mùi thuốc súng. Lăng Chính Dược đã thu lại ở giai đoạn quan trọng nhất, Triệu Quốc Đống cũng thu lại, dù sao hắn cũng là cấp dưới nếu trở mặt thì sẽ tạo thành ấn tượng không tốt đối với hắn. Hắn sở dĩ tỏ vẻ cứng rắn thực tế chỉ là cho thấy thái độ có vài vấn đề hắn có thể không nhìn nhưng nếu vượt quá nguyên tắc thì hắn sẽ không lùi bước.

Triệu Quốc Đống ra khỏi văn phòng Lăng Chính Dược gần như trong lúc nhất thời mấy người ở các phòng xung quanh đều thở dài một tiếng.

Lăng Chính Dược không có thói quen đóng cửa phòng nhưng theo giọng điệu của hai người tăng dần lên khiến thư ký biết ý ra đóng cửa lại. Mặc dù không nghe thấy tiếng nhưng mọi người có thể cảm thấy đợt báo cáo công việc này sẽ thành cuộc tranh luận đã lâu bọn họ không thấy.

Một trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy mà lại dám vào văn phòng của Lăng Chính Dược, đấu lôi đài với Lăng Chính Dược, người này đúng là không bình thường.

Đương nhiên Triệu Quốc Đống vốn là một người không bình thường. 35 tuổi đã làm cán bộ cấp phó tỉnh, trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, đến Điền Nam hơn bốn tháng bắt đầu giúp bí thư tỉnh ủy tiến hành đợt điều chỉnh nhân sự lớn trong toàn tỉnh, mũ quan của bao người đã rơi xuống đất vì chữ ký của hắn, bao người lên như diều gặp gió cũng vì chữ ký của hắn.

Người này đến một chuyến như mang lại không khí tươi mát cho cả Ban Tổ chức cán bộ trung ương.

- Tranh luận với Tưởng ban Lăng à?
Qua Tĩnh cười nói.

Tên Triệu Quốc Đống này đi đến đâu thì ở đó không được yên bình, chẳng qua tên này đúng là hơi phóng túng. Lăng Chính Dược cho dù không quyết định được tiền đồ chính trị của hắn thì cũng coi như lãnh đạo trực tiếp của hắn mà. Hắn dám tranh luận trực tiếp với đối phương, không để cho đối phương có bậc xuống thang đúng là hơi ngông cuồng.

- Trưởng ban Qua, lời này không thể nói lung tung được. Tôi và Tưởng ban Lăng đúng là có cái nhìn khác nhau về công việc Điền Nam nhưng còn chưa bay đến tình trạng này mà. Tưởng ban Lăng phê bình tôi, tôi cũng chỉ là cẩn thận giải thích một phen, không thể chỉ cho phép quan chức đốt lửa mà không cho dân chúng đốt đèn mà.

Triệu Quốc Đống vô tội nói.

- Cẩn thận giải thích? Quốc Đống, cậu hình như nói tính cách của mình hơi tốt thì phải?
Qua Tĩnh cười cười nhìn đối phương:
- Tôi nghe người trong ban nói hai người giao phong thiếu chút nữa đã làm bốc cháy cả tòa nhà, sợ đến độ thư ký của Tưởng ban Lăng không thể không ra đóng chặt cửa lại. Sao, cậu thật đúng là định đấu võ lôi đài với Tưởng ban Lăng đấy à?

- Tuyệt đối không có chuyện này, chỉ do bọn họ ngồi nghĩ loạn mà thôi. Bọn họ có thể nghĩ tố chất của tôi kém nhưng Tưởng ban Lăng là người đức cao vọng trọng thì sao bọn họ dám suy đoán lung tung như vậy?
Triệu Quốc Đống liên tục lắc đầu nói:
- Tưởng ban Lăng nói làm tôi được lợi không ít. Mặc dù tôi không đồng ý một vài ý kiến của Tưởng ban Lăng về công việc của Điền Nam, nhưng Tưởng ban Lăng cũng nói vài điểm chính xác về việc Ban Tổ chức cán bộ Điền Nam cần phải rút kinh nghiệm trong công tác. Không tin Trưởng ban Qua có thể đi hỏi Tưởng ban Lăng một chút.

Nghe Triệu Quốc Đống có chết không thừa nhận mình vừa tranh cãi với Lăng Chính Dược, Qua Tĩnh không thể nói gì nữa. Chị trừng mắt nhìn hắn sau đó nói:
- Quốc Đống, cậu là trưởng ban tổ chức cán bộ, không phải Bí thư huyện ủy hoặc là Phó thị trưởng thường trực ngày xưa. Khi báo cáo công việc với cấp trên thì phải chú ý thân phận và chừng mực. Lãnh đạo phê bình cậu dù là phê bình sai thì cậu cứ nghe, chẳng lẽ cứ đòi tranh thắng thua với lãnh đạo sao? Tính cách dễ xúc động của cậu theo tôi thấy thật sự phải sửa lại ngay.

- Trưởng ban Qua phê bình rất đúng. Nhưng Tưởng ban Lăng nếu chỉ phê bình bản thân tôi thì thôi, y không thể vơ đũa cả nắm, hoàn toàn chối bỏ công việc của tỉnh ủy Điền Nam trong năm qua. Đây không phải thái độ của người theo chủ nghĩa duy vật.
Triệu Quốc Đống nhẹ nhàng nói:
- Tôi cảm thấy làm lãnh đạo thì cần phải thực tế một chút, không thể vừa vào là đã có thành kiến. Không giấu gì Trưởng ban Qua, tôi đúng là nói vài câu chống đối nhưng tôi có chừng mực, tuyệt đối không nói lời quá khích, nhiều lắm cũng không coi là tranh cãi. Đó là do đối phương quá đáng thì tôi mới không nhịn được nữa, đã vậy thì tôi sao phải nhịn.

Khẽ thở dài một tiếng, Qua Tĩnh lắc đầu nói với Triệu Quốc Đống:
- Quốc Đống, cậu bảo tôi nói sao với cậu bây giờ? Tình hình Điền Nam thì tôi biết không phải do cậu quyết định được, dù là tốt hay xấu thì Thái Chánh Dương cũng phải gánh vác trách nhiệm chính. Cậu cho rằng Tưởng ban Lăng không biết, cậu cho rằng Lãnh đạo trung ương không biết sao? Thực tế tôi thấy biểu hiện trong thời gian qua của cậu rất tốt, thể hiện được năng lực quyết định và trí tuệ chính trị của một trưởng ban tổ chức cán bộ. Làm trưởng ban tổ chức cán bộ chính là phải cao độ nhất trí với bí thư tỉnh ủy, chỉ cần không phạm sai lầm mang tính nguyên tắc là trung ương nhất định sẽ ủng hộ, nếu không quyền uy của bí thư tỉnh ủy ở đâu, ngày sao làm sao triển khai công việc?

Triệu Quốc Đống chăm chú nhìn Qua Tĩnh hy vọng nghe ra ý gì đó trong câu nói của Qua Tĩnh.

- Cậu bây giờ không thể so với trước đây, cậu cần phải biết tình huống của chính mình, phải dùng một ít tâm tư cân nhắc vấn đề, suy nghĩ vấn đề đến mức thấu đáo. Cậu có nghĩ tại sao trung ương điều cậu là người mới làm thường vụ tỉnh ủy nửa năm tới Điền Nam làm trưởng ban tổ chức cán bộ không? Cậu cho rằng trung ương mù quáng tùy ý điều chỉnh một cán bộ sao?
Qua Tĩnh nhắc nhở Triệu Quốc Đống:
- Tôi thấy cậu bình thường rất nhạy bén sao ở vấn đề này lại mơ hồ thế? Cậu suy nghĩ kỹ đạo lý trong đó đi.

Triệu Quốc Đống gật đầu.

- Tôi không giấu cậu, trong các Lãnh đạo trung ương có mấy vị có ấn tượng rất sâu với cậu. Ví dụ như Ủy viên trưởng Lục Kiến Bang không cần nói, Thủ tướng Văn Quốc Cơ cũng thưởng thức cậu, tôi cũng nhắc đến tên cậu trước mặt bí thư Quốc Xuân, bí thư cũng có ấn tượng khá tốt với cậu, cho rằng cậu đã làm tốt việc phát triển ngành văn hóa của Ninh Lăng, tạo kinh nghiệm cho các nơi khác của khu vực trung tây phát triển sự nghiệp văn hóa. Mấy hôm trước tôi nghe nói Phó thủ tướng Tiền cũng thông qua trưởng ban Chư để hiểu rõ tình huống của cậu, nghe nói Phó thủ tướng Tiền lúc khảo sát mấy nơi ở An Nguyên như An Đô, Hoài Khánh, Ninh Lăng cũng nhắc tới cậu, Phó thủ tướng Tiền rất có hứng thú. Cậu hiểu hàm nghĩa trong đó không?

Qua Tĩnh có chút bực mình trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống:
- Chuyện người khác mơ đến thì cậu lại không coi vào đâu, đừng có mà để lãng phí. Cơ hội đó có thể thay đổi vận mệnh một người, mà cậu bỏ qua cơ hội này có lẽ sẽ đi theo con đường khác.

Khi nghe Qua Tĩnh nhắc đến việc Phó thủ tướng Tiền hỏi tới mình, Triệu Quốc Đống không khỏi run lên.

Lúc Hàn Đông gọi điện cho hắn cũng đã nhắc tới Tôn Liên Bình rất có sẽ điều đi vào năm tới, tỉnh cũng đã truyền ra tin tức này, bây giờ có không ít người dao động về tin đó.

Bí thư thị ủy An Đô liên tục ba khóa đều từ bên ngoài điều tới. Từ Ninh Pháp, Miêu Chấn Trung đến Tôn Liên Bình. Ngoài Ninh Pháp có biểu hiện coi như là tốt ở An Đô ra, Miêu Chấn Trung và Tôn Liên Bình đều biểu hiện không quá tốt, điều này khiến Thành phố An Đô thậm chí một số lão đồng chí, lão cán bộ của tỉnh An Nguyên bất mãn. Đã có một số lão cán bộ thông qua vài con đường phản ánh tình hình lên trung ương, cho rằng An Đô không phải là nơi để cán bộ bên ngoài tới rèn luyện, cần phải an bài một người hiểu rõ An Đô để nâng An Đô phát triển trở lại như trước.

Hắn nghe nói trung ương đã rất nghiêm túc tiếp nhận đề nghị này của các lão đồng chí, cũng đã chăm chú nghiên cứu. Vì thế điều này khiến không ít người ở tỉnh An Nguyên nóng lòng. Ví dụ như thường vụ tỉnh ủy phó chủ tịch tỉnh Tề Hoa, thường vụ tỉnh ủy, trưởng ban thư ký Dương Kính Quang, cùng với thị trưởng Quan Kinh Sơn An Đô đều là những ứng viên rất sáng.

Nhất là thị trưởng Quan Kinh Sơn càng không đơn giản. Y chẳng những có chỗ dựa cứng trên Bắc Kinh, Ứng Đông Lưu cũng khá thưởng thức y.

Nửa đầu năm nay kinh tế An Đô đã bắt đầu hồi phục, tốc độ tăng trưởng đã đột phá 10%, điều này cũng làm tỉnh ủy An Nguyên thấy được hy vọng An Đô quay trở lại thời huy hoàng trước đây. Nhất là khi Ninh Lăng đang ép sát An Đô, cán bộ, quần chúng An Đô như ngồi trên đống lửa, một số người ở tỉnh ủy cũng không quá thích hiện trạng này.

Một thành phố cấp phó tỉnh không ngờ bị một thị xã mấy năm trước còn xếp nhóm cuối về kinh tế của tỉnh đuổi đến độ không thể thở nổi. Không ít lãnh đạo cũng thấy An Đô cần phải làm gì đó để thay đổi cục diện này. Vì thế đều muốn Bí thư thị ủy, thị trưởng An Đô có thể cố gắng trong phát triển kinh tế. Mà hiển nhiên Quan Kinh Sơn cũng rất được mọi người kỳ vọng.

Như vậy Ứng Đông Lưu đề cập mình với Phó thủ tướng Tiền là có ý gì? Chẳng lẽ hy vọng mình quay về An Nguyên làm Bí thư thị ủy An Đô? Hay chỉ là bình thường giới thiệu thành tích của mình ở Ninh Lăng? Trong lúc nhất thời Triệu Quốc Đống không hiểu ra.

Qua Tĩnh thấy Triệu Quốc Đống đang hơi mê hoặc, chị cũng vẫn suy nghĩ chuyện Phó thủ tướng Tiền hỏi trưởng ban Chư về biểu hiện của Triệu Quốc Đống. Theo lý thuyết Phó thủ tướng Tiền mặc dù là ủy viên Bộ Chính trị nhưng không có quyền quyết định ai làm bình thường An Đô mà chỉ có quyền đề cử, như vậy tìm hiểu về Triệu Quốc Đống đúng là khiến người ta phải suy nghĩ nhiều.
Bình Luận (0)
Comment