Lộng Triều

Chương 1687

Đối với mấy lời đồn đại đó, Lưu Nhược Đồng không lo lắng chỉ có chút tò mò.

Cô hiểu tính cách của Triệu Quốc Đống. Hắn tuy kiêu ngạo, thậm chí liều lĩnh không cố kỵ thì có, nhưng cô cũng biết hắn rất cẩn thận. Hắn nói gì cũng không phải do đột nhiên nghĩ tới mà là đều trải qua suy nghĩ cẩn thận. Hơn nữa ở việc lớn thì biểu hiện của Triệu Quốc Đống sẽ không ai tìm ra sơ sót gì cả.

Việc nhỏ không chấp nhặt, việc lớn không hồ đồ, đây là kết luận của cô về Triệu Quốc Đống.

Như vậy hắn mới làm phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển mà dám nói loạn ư? Đương nhiên không phải.

- Em đừng nghe mấy lời đồn đại, anh biết chừng mực.

Triệu Quốc Đống tắm xong đi ra, hắn chỉ mặc chiếc quần đùi, ưỡn ưỡn người, để phần lớn cơ thể ở trần đúng là rất thoải mái.

Mười ngày này hắn qua hai tỉnh, qua sáu bảy thành phố thị xã, xem hơn 10 công ty, tập đoàn, thâm nhập tìm hiểu tình hình cung ứng của ngành phân bón, lại ngồi nói chuyện trao đổi ý kiến với lãnh đạo hai tỉnh.

- Cũng không phải là tin đồn gì, người ta là quan tâm tới anh. Bây giờ Trung ương vẫn không tỏ rõ thái độ ở vấn đề này, anh lại lỗ mãng như vậy, không được sự cho phép ở bên trên đã nói như vậy nên khó tránh khỏi một số người kiêng kỵ, cho rằng anh có phải quá của thả không?
Lưu Nhược Đồng mặc bộ đồ ở nhà, cô cười hì hì nói.

Triệu Quốc Đống nở nụ cười hỏi lại.
- Em sao biết anh không được bên trên đồng ý, không được bọn họ ám chỉ?

Mắt Lưu Nhược Đồng hơi đảo đảo:
- Còn dám nói anh được Trung ương ủng hộ?

- Cái gì gọi là Trung ương ủng hộ? Ngoài Lãnh đạo trung ương gật đầu cho phép, chẳng lẽ anh hoặc Ủy ban kế hoạch phát triển không thể có quan điểm và ý kiến của mình? Chỉ cần không vi phạm pháp luật và quy định, như vậy không thể nói là phạm sai lầm. Về phần nói ra tư tưởng thì quốc gia cũng không cấm, thậm chí khyến khích. Chẳng qua bởi vì hình thành một ít chướng ngại mà đứng im không dám nếm thử thì làm được gì chứ?

Triệu Quốc Đống cười cười xoay xoay quả bóng trong tay, đây là thứ hắn mới mua được. Không phải đồ cổ nhưng Triệu Quốc Đống thích tạo hình này, rất đẹp bắt. Còn nhớ lúc còn bé hắn xem phim Đại phật thần bí do Lưu Hiểu Khánh làm diễn viên chính từng có một nhân vật ác dùng quả bi sắt đầy lợi hại, hắn nhớ rát rõ nên thích cái này.

- Quốc Đống, em biết anh có suy nghĩ của mình, chỉ là anh mới tới, rất nhiều chuyện không thể xử lý gấp như vậy, dục tốc bất đạt anh không phải không hiểu. Hơn nữa anh chỉ là phó chủ nhiệm, phải xem ý kiến của chủ nhiệm mới đúng.
Lưu Nhược Đồng thở dài một tiếng. Triệu Quốc Đống lên Bắc Kinh nhất định là muốn làm việc gì đó, tuyệt đối không chịu ngồi yên ở Ủy ban kế hoạch phát triển. Nhưng hắn hấp tấp như vậy chưa chắc đã được bên trên hài lòng, nhất là ở mấy vấn đề phức tạp như thế này.

Triệu Quốc Đống lặng lẽ ngồi lại ghế, dục tốc tắc bất đạt, những lời này nói rất đúng, vấn đề là có vài chuyện hắn có thể chậm không? Mình không muốn là người thay đổi thế giới nhưng thấy có vài vấn đề mình có thể thay đổi thì tại sao không thử. Dù phải trả giá bằng sự nghiệp chính trị nhưng ít ra không làm trái lương tâm của mình.

Hơn nữa trong mắt rất nhiều người mình là ngôi sao chính trị mới, mình thiếu sự chững chạc nên sao có thể tới Ủy ban kế hoạch phát triển?

Có được có mất, rất nhiều thứ trong lúc nhất thời anh không nhìn ra được, chạm vào lợi ích một số người nên sẽ bị người công kích. Nhưng lọt vào công kích cũng là việc tốt, ít nhất có thể cho người khác thấy tại sao mình lại bị công kích. Triệu Quốc Đống cười cười, có một số người tự nhận quá thông minh.

- Quốc Đống, ngồi đi.
Tằng Quyền Quân thở dài một tiếng trong lòng, Triệu Quốc Đống về bản chất không sai, một ít suy nghĩ và ý kiến cũng phù hợp hứng thú của mình, nhưng cách làm việc lại khá gấp gáp, nhưng người trẻ có ai không như vậy?

- Chủ nhiệm Tằng, tôi đã viết báo cáo về tình hình mình điều tra được, chuẩn bị trình ngài xem.
Trong tay Triệu Quốc Đống cầm một bản tài liệu đi vào văn phòng Tằng Quyền Quân. Hắn thấy Tằng Quyền Quân đang đeo kính chăm chú đọc tài liệu nên cười nói.

- Ừ, đương nhiên muốn xem, hai tỉnh này là tỉnh sản xuất nông nghiệp lớn của cả nước, nguồn cung phân bón của hai tỉnh này là rất quan trọng đến sản xuất nông nghiệp và an toàn năng lượng, cũng có tính đạbiểu. Ngành phân bón có thể nói quan hệ đến ổn định sản xuất nông nghiệp quốc gia cũng không quá đáng.
Tằng Quyền Quân gật đầu bỏ bút xuống:
- Đi chuyến này có cảm xúc gì không?

- Ừ, lần đầu thay mặt ủy ban ra ngoài, cảm xúc đúng là khác. Tôi cũng nghĩ nhìn nhận vấn đề không thể đứng ở góc địa phương mà nhìn, điều chỉnh tâm trạng đúng là cần một quá trình.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Tôi cảm thấy mình vẫn còn chưa tiến vào trạng thái, đến công ty điều tra đều vô thức muốn tìm hiểu kỹ một chút, chưa cân nhắc đủ ở tầm vĩ mô…

Còn chưa đủ? Tằng Quyền Quân nở nụ cười, Triệu Quốc Đống này đúng là ghé con không sợ hổ, tầm vĩ mô hắn còn chưa phóng ra đủ tín hiệu sao? Mình lúc trước đồng ý với Phó Tuyền để Triệu Quốc Đống phụ trách quản lý Cục vận hành kinh tế cùng Cục phối hợp ngành nghề có phải hơi sơ sót không?

- Quốc Đống, công việc phải thích ứng từng bước một, cậu mới tới nên nhiều tình huống còn chưa rõ, đi nhiều một chút nắm giữ tình huống cũng là việc tốt, cậu cũng mới có quyền phát ngôn lớn hơn.
Tằng Quyền Quân thở dài nói.

Mắt Triệu Quốc Đống hơi lóe lên, lặng lẽ cầm cốc trà lên uống một ngụm.

- Ngành phân bón quan hệ đến quốc kế dân sinh, đồng thời cũng có tác dụng lớn thúc đẩy phát triển phía tây. Ở vấn đề này Trung ương có tư tưởng, bố cục khá đầy đủ. Trong quy hoạch lần thứ 11 cũng đã nói rõ điểm này. Đương nhiên về việc chuẩn bị cụ thể thì ủy ban đang tích cực trưng cầu ý kiến các nơi, cố gắng có kế hoạch rõ ràng trong năm nay.

Triệu Quốc Đống về văn phòng mà vẫn suy nghĩ lời nói của Tằng Quyền Quân. Hắn cảm thấy thái độ của Tằng Quyền Quân mơ hồ có chút thay đổi, ít nhất thay đổi so với trước khi mình đến hai tỉnh Lỗ, Dự. Nhưng trong giọng nói của đối phương cũng đưa ra vài điều có tác dụng giúp cho mình. Ở Ủy ban kế hoạch phát triển sẽ khác so với ở địa phương, mỗi tiếng nói, cử động cũng khiến người ta liên tưởng rất nhiều.

Hắn khẽ thở dài một tiếng, trước mặt có một tờ giấy trắng bị hắn dùng bút vẽ một vòng tròn. Hắn cẩn thận vẽ, cố gắng làm vòng tròn trở nên tự nhiên nhưng không thể như ý mình, hắn cảm thấy có một điểm từ vòng tròn vươn đầu ra như đang nhắc nhở gì đó.

Có chút mệt mỏi bỏ bút xuống bàn, Triệu Quốc Đống mình khá vô lực giống như ở thế giới này không ai có thể hiểu mình. Vợ, lãnh đạo thậm chí một số người bạn, mình có thể tâm sự với ai? Trong lòng Triệu Quốc Đống đột nhiên toát ra một câu như vậy.

Ngay cả Liễu Đạo Nguyên cũng gọi điện cho mình, xem ra phát biểu của mình trong hội nghị kia đã khiến không biết bao người chú ý, không biết bao người mất ngủ. Triệu Quốc Đống cười cười tự giễu mình.

Mười năm ngồi nhà không ai hỏi, một khi thành danh thiên hạ biết. Mình ở địa phương tận tâm tận sức làm việc hơn mười năm cũng không bao người biết mình. Nhưng mình tới Ủy ban kế hoạch phát triển, chỉ phát biểu vài câu về ý kiến của mình trong hội nghị, lúc đi kiểm tra giám sát nói vài câu về quan điểm của mình là có thể tạo ra sóng gió lớn đến như vậy, biến hoá trong đó đủ làm người ta phải than thở.

Nó cũng nhắc mình ở vị trí này mình càng phải cẩn thận hơn nữa.

Chẳng qua mình về sau sẽ phải cẩn thận đi từng bước ở vị trí này sao? Một cảm giác bất khuất hiện lên trong lòng hắn, nếu như phải chịu nhịn thì mình ở Ủy ban kế hoạch phát triển này có tác dụng gì? Giúp quê hương kiếm một hai hạng mục lớn, giúp bạn bè chứng thực mấy vụ đầu tư, chỉ như vậy sao?

Triệu Quốc Đống chưa bao giờ nghĩ mình sẽ tới Ủy ban kế hoạch phát triển là kiếm được lợi ích gì. Hắn tin đây không phải ý của Trung ương điều mình tới Ủy ban kế hoạch phát triển. Chân lý thường nằm trong tay thiểu số, lời này Triệu Quốc Đống không hoàn toàn tán thành, nó phải căn cứ tình hình mà xác định nhưng nếu anh không dám thử thì anh sao có thể thoát ra, sao anh có thể đột phá?

Nếu tới Triệu Quốc Đống không định cứ thế lui ra. Con người phải có suy nghĩ vì công việc.
Bình Luận (0)
Comment