- Tôi nghe thấy mấy lời đồn về cậu, nói cậu hay thích nói quá, đặt câu hỏi về một số chính sách của quốc gia, hơn nữa còn thích lấy tiếng vang, mũ này chụp hơi to nhưng cụ thể phản ánh ra vấn đề gì thì không ai nói được. Tôi thật ra muốn nghe cậu nói quá có chính xác không?
Ứng Đông Lưu rất vui vẻ, vừa ăn vừa nói không hề bị câu nói của vợ vừa rồi ảnh hưởng.
Triệu Quốc Đống không hề khách khí, hắn nói qua những gì mình tìm hiểu được và một vài quan điểm của mình sau hơn tháng làm việc ở Ủy ban kế hoạch phát triển ra cho Ứng Đông Lưu nghe.
Trước mặt Ứng Đông Lưu, hắn cảm thấy mình có thể nói chuyện thoải mái. Một phần Ứng Đông Lưu là lão lãnh đạo, hiểu rõ về mình, phần khác cũng không phải lãnh đạo trực tiếp của mình. Ứng Đông Lưu là bí thư Tân Môn, áp lực của Tân Môn bây giờ rất lớn, làm như thế nào đột phá vòng vây xông ra?
Ứng Đông Lưu khá có hứng thú với một vài quan điểm của Triệu Quốc Đống, nhất là Triệu Quốc Đống đề cập tới ngành thép quốc gia cũng khiến y tự hỏi. Một vài tư tưởng trong ngành thép của Tề Lỗ không phải là bí mật gì, điều này làm không ít công ty tư nhân lo lắng, chỉnh hợp ngành thép là xu thế tất yếu, nhưng ai thâu tóm ai, ai sát nhập ai, đây vốn là vấn đề của thị trường lại đặt ra trước mặt chính quyền. Theo chính quyền thấy công ty nhà nước có thể nghe lệnh của chính quyền, gánh vác trách nhiệm xã hội càng nhiều hơn thì đương nhiên phải là người thâu tóm. Bối cảnh là công ty nhà nước khiến nó có lợi, nhưng công ty tư nhân thì sao?
Nếu công ty tư nhân có quy mô nhỏ, kinh doanh thua lỗ thì đây không vấn đề gì. Nhưng công ty tư nhân cũng có quy mô lớn, thậm chí kinh doanh rất tốt thì nên làm như thế nào?
Đây là sự thật không thể chối cãi.
Pháp luật quốc gia cũng tốt, chính sách tinh thần của ngành nghề cũng tốt, chỉ là yêu cầu ngành thép cần tiến hành quy mô hóa, yêu cầu chỉnh hợp ngành thép, nhưng lại không quy định ai sát nhập ai. Trong mắt các chuyên gia kinh tế thì vấn đề này rất đơn giản, mạnh ăn yếu, quy tắc thị trường nên phát huy tác dụng, nhưng khi thật sự tiếp xúc vấn đề thì tình hình lại khác.
- Quan trọng nhất là nằm ở công bằng, công chính. Có người nói công ty nhà nước có hiệu quả kinh doanh không bằng tư nhân là do gánh chịu trách nhiệm xã hội lớn hơn, nghĩa vụ với xã hội nhiều hơn. Như vậy quy định pháp luật của nước ta đã dần kiện toàn, công ty tư nhân cũng có thể dựa theo quy định pháp luật để mà cống hiến cho xã hội. Các gánh nặng trên vai công ty nhà nước nếu vốn do chính quyền gánh vác thì chính quyền phải tiếp nhận. Ví dụ như các sự nghiệp xã hội của công ty, chính quyền nên tiếp nhận, mà công ty tư nhân bị chỉ trích về vấn đề ô nhiễm môi trường, chiếm đất trái quốc lộ cũng tốt, anh nghiêm khắc dựa theo quy định pháp luật xử lý, có gì không được. Mấy vấn đề này công ty nhà nước có không? Nếu có cũng xử lý như nhau. Tôi nghĩ công ty tư nhân chỉ mong sự công bằng mà thôi.
- Tôi nghĩ nếu như trong hoàn cảnh công bằng công chính mà công ty tư nhân cạnh tranh được với công ty tư nhân, vậy công ty tư nhân sát nhập vào anh có gì không được. Công ty nhà nước sẽ tận dụng được các ưu thế về tài nguyên nhân lực, cách quản lý của công ty tư nhân. Tôi muốn nói chính là công ty nhà nước không có quyền lực cũng không có lý do gì muốn mượn sự trợ giúp của chính quyền mà tiến hành sát nhập công ty tư nhân, làm vậy là không công bằng, công chính.
- Có lẽ có người nói ngành trụ cột như ngành thép cần phải do quốc gia nắm giữ, tránh mạo hiểm. theo ý tôi đây là biểu hiện của sự không tự tin, lừa mình dối người. Nước lớn như Trung Quốc, một hai công ty tư nhân không mang tính lũng đoạn có thể ảnh hưởng đến an toàn ngành thép? An toàn ngành nghề là gì? Là sợ kinh tế tư nhân phát triển quá nhanh, lo lắng đầu tư nước ngoài nhân cơ hội xâm nhập. Vậy Bộ Thương mại chẳng lẽ ngồi không? Bọn họ thật sự nhắm mắt bịt tai để mặc sao?
Triệu Quốc Đống nói khá sắc bén, Ứng Đông Lưu đang suy nghĩ ý của hắn. Phải nói việc lấy lý do an toàn ngành nghề để hạn chế công ty tư nhân tiến vào vài ngành sản xuất là khá phổ biến ở Đảng ủy, chính quyền các cấp. Nhưng theo Ứng Đông Lưu thấy càng nhiều là không muốn bỏ qua quyền lực do chính quyền khống chế kinh tế. Người phụ trách và nhân viên quản lý của công ty nhà nước do mình nắm giữ, chính quyền có thể can thiệp vào tài chính nó nắm giữ bất cứ lúc nào, cảm giác này rất tốt. Một khi biến thành công ty tư nhân hoặc công ty cổ phần, như vậy chính quyền muốn chỉ tay chỉ chân là không dễ.
Ứng Đông Lưu cảm thấy đó là do tâm lý tác quái, nếu có ai đó vì lợi ích cá nhân mà xen vào nữa thì càng phức tạp hơn.
Vấn đề này còn có thể tiếp tục tranh luận, từ trên xuống dưới tranh luận vô số lần nhưng vẫn không có cách nói rõ ràng. Chẳng qua người ở tầm như Triệu Quốc Đống tỏ thái độ, hắn tuy nói rõ đây là quan điểm cá nhân nhưng sức ảnh hưởng là không hề nhỏ.
Ở vấn đề này Ứng Đông Lưu không bình luận, trên thực tế y không thể bình luận. Nếu như Triệu Quốc Đống còn có thể lấy quan điểm cá nhân ra làm lý do, dù sao hắn chỉ là phó chủ nhiệm. Quan điểm cá nhân chỉ để tham khảo, mà mình nếu mạo muội tỏ thái độ thì sẽ mang lại ảnh hưởng hoàn toàn khác. Dù ở đây chỉ có bốn người, Ứng Đông Lưu cũng không thể tỏ bất cứ thái độ gì.
Nhưng thật ra quan điểm công ty nhà nước và công ty tư nhân cần phải mạnh dạn đi ra nước ngoài tìm nguồn nguyên liệu, Ứng Đông Lưu khá đồng ý. Nhất là Triệu Quốc Đống đưa ra việc cần phải có chính sách giúp đỡ, khuyến khích công ty tư nhân ra nước ngoài, Ứng Đông Lưu rất ủng hộ.
Ăn xong, hai người phụ nữ thành người ngồi bên ngoài nghe, Triệu Quốc Đống và Ứng Đông Lưu tạo thành giai điệu chính. Ăn xong mấy người ra ngoài đi dạo. Triệu Quốc Đống và Ứng Đông Lưu đi trước, hai người phụ nữ đi sau. Ứng Đông Lưu mới đến Tân Môn, trong tay cũng chưa có mấy người đáng tin cậy. Tân Môn là thành phố lớn bậc nhất Bắc Kinh, lại là cảng biển quan trọng bậc nhất của phương bắc, nhưng mấy năm qua phát triển kinh tế khá chậm, kém xa so với các thành phố trực thuộc trung ương khác. Trung ương điều Ứng Đông Lưu tới vị trí này chính là coi trọng biểu hiện của y lúc làm chủ tịch tỉnh, bí thư tỉnh ủy An Nguyên.
Mặc dù so sánh với mấy tỉnh Việt, Tô, Lỗ, Tích thì thực lực kinh tế của An Nguyên vẫn còn có chênh lệch. Nhưng làm người ta vui mừng chính là cục diện An Đô chiếm phần lớn nhất ở An Nguyên đã bị phá vỡ. Mấy thành phố, thị xã khác thay đổi rất nhiều cũng làm kinh tế An Nguyên thay đổi.
Do thấy được năng lực của Ứng Đông Lưu khi làm bí thư tỉnh ủy An Nguyên, Trung ương mới có an bài như vậy. Thực tế Ứng Đông Lưu trước đó không có chuẩn bị gì, nên tới Tân Môn y cảm thấy mình thiếu một hai người có thể giúp mình mở cục diện.
- Quốc Đống, nếu cậu không phải mới tới Ủy ban kế hoạch phát triển, tôi thật sự muốn đề nghị Trung ương điều cậu tới Tân Môn. Tôi bây giờ coi như cảm nhận sự khó khăn khi không có người giúp đỡ.
Ứng Đông Lưu nửa đùa nửa thật.
- Sao, có hứng thú tới Tân Môn không? Tôi đoán cậu không thể ở Ủy ban kế hoạch phát triển ba năm. Chỉ cần có hứng thú thì Tân Môn luôn mở ra với cậu. Nếu cậu không tiện nói thì tôi đi tìm trưởng ban Chư và phó chủ tịch.
- Bí thư, ngài nói như vậy có không thích hợp lắm không? Tôi mới tới Ủy ban kế hoạch phát triển được một tháng mà. Tôi nếu có cơ hội tới Tân Môn thì thà đồng ý không tới Ủy ban kế hoạch phát triển. So sánh với việc ở cấp bộ vênh mặt hất hàm ra lệnh thì tôi thà đồng ý làm ở địa phương.
Triệu Quốc Đống thở dài nói.
- Quốc Đống, câu này của cậu không đúng.
Ứng Đông Lưu thay đổi thái độ, nghiêm mặt nói.
- Cấp bộ nhất là cấp bộ như Ủy ban kế hoạch phát triển đối với cậu mà nói cũng là cơ hội trước đó chưa từng có. Tôi dám khẳng định cậu ở Ủy ban kế hoạch phát triển sẽ làm cậu có lợi cả đời. Kinh nghiệm trong từng giai đoạn đối với sự trưởng thành của một người mà nói đều đáng giá. Giống như cậu tới Điền Nam làm trưởng ban tổ chức cán bộ vậy, cậu có thấy mình được lợi không? Như vậy kinh nghiệm ở Ủy ban kế hoạch phát triển sẽ làm cậu lên một tầng mới, nó là con đường cậu nhất định phải đi để có thể đi lên vị trí quan trọng hơn. Nó giống như luyện kim vậy, thời cổ muốn luyện được thanh thần kiếm tuyệt thế thì quan trọng nhất chính là khống chế lửa.
Ứng Đông Lưu khá hài lòng vì cách dùng từ của mình, y đắc ý nhấn mạnh:
- Khống chế lửa, đúng là nó, chỉ có qua cửa này thì cậu mới tiến tới cảnh giới mới.