Lộng Triều

Chương 169

Từ trong nhà Loan Chinh Viễn đi ra Triệu Quốc Đống phát hiện mình lại không có chỗ nào có thể đi.

Hai thằng Triệu Đức Sơn và Triệu Trường Xuyên đã hẹn gặp bạn, qua mùng bảy âm lịch bọn họ sẽ về Tân Châu, hiện giờ dù một ngày cũng thể để trì hoãn, có thể chuẩn bị sớm được ngày nào thì sẽ cố gắng ngày đó.

Xem ra Loan Chinh Viễn đã đứng vững vàng ở bên quận Long Đàm này, nhà Loan Chinh Viễn lúc nào cũng la liệt khách xếp hàng tới.

Hầu hết lãnh đạo chủ yếu của 5 ngành chính là Công - Kiểm - Pháp (Công an, kiểm sát, tư pháp) và Đảng ủy đều đến, đương nhiên cũng không thiếu được những người đứng đầu những phòng ban trọng yếu bên dưới quận Long Đàm. Thậm chí cả mấy người bí thư Đảng ủy xã, trấn cũng có mặt. Điều khiến Triệu Quốc Đống cảm thấy kinh ngạc chính là phó cục trưởng Hồ Hạ cũng tới tham gia, điều này không đơn giản.

Khách quan mà nói thì mình và Hà Phượng Tường có phần đơn bạc, mình có ưu thế tuổi còn đáng nói chứ Hà Phượng Tường thì có thể khá cô đơn.

Chẳng qua sự thân thiết của Loan Chinh Viễn đã giảm bớt sự mất mát của Hà Phượng Tường. Đối với sự có mặt của Triệu Quốc Đống thì Loan Chinh Viễn dù khác ngạc nhiên nhưng vẫn thể hiện nhiệt tình vừa phải, vừa khiến Triệu Quốc Đống cảm thấy thân thiết nhưng cũng không có vẻ đặc biệt.

So sánh với phong cách nhiệt tình hào sảng của Chu Tinh Văn thì Loan Chinh Viễn càng giống một quan chức hơn, nhiệt tình mà không quá thân mật, vừa phải mà không quá phận, điều này làm cho người khác cảm giác thoải mái, mùi vị xã hội và hương vị dân dã hơn rất nhiều so với Chu Tinh Văn. Dù sao thì Chu Tinh Văn cũng xuất thân là quân nhân lại dính dáng với đội cảnh sát hình sự hơn mười năm nên đã dưỡng thành loại tính cách mạnh mẽ đó.

Tới ăn một bữa cơm cũng tính là có chút thu hoạch, ít nhất cũng kết bạn được một vài người bạn cùng khối chính pháp bên Long Đàm.

Quan hệ của Cao Dương với phó viện trưởng viện kiểm sát Long Đàm rất quen thuộc, vài người khác cũng tìm được tiếng nói chung với Triệu Quốc Đống, còn tên phó đồn trưởng khá trẻ tuổi bên Long Đàm cũng có nhiều quan điểm chung với Triệu Quốc Đống. Về sau Triệu Quốc Đống mới biết được hắn mới từ đội cảnh sát hình sự thành phố điều xuống dưới tạm giữ chức để rèn luyện, do mới xuống chưa được một tháng nên khó trách hắn cũng không quá quen thuộc với cán bộ bên Long Đàm này.

Sau bữa cơm trưa thì một nhóm người rời đi, dù sao thì tết nhất cũng có không ít người một ngày phải tới hai ba nơi, thân thích bạn bè, người quen đồng nghiệp, lãnh đạo thuộc cấp, khó tránh khỏi không có cái xã giao nào. Đương nhiên có thể ở lại thì hoặc là có chút thân phận, hoặc là có quan hệ bạn bè không tầm thường với Loan Chinh Viễn.

Triệu Quốc Đống tự biết bản thân mình đều không thuộc hai loại đó nên biết điều xin cáo từ, còn Hà Phượng Tường thì ở lại.

Giờ thì tới chỗ nào đây?

Về nhà? Khổng Nguyệt thì đã cùng với bố mẹ về với ông bà rồi, cho dù lúc này đang ở nhà thì e là cũng sẽ không để ý đến mình.

Triệu Quốc Đống hiểu rõ tính cách của Khổng Nguyệt với Đường Cẩn có khác biệt. Khổng Nguyệt thì trong lòng rất cứng, bề ngoài có vẻ yếu đuối, ôn hòa nhưng lại bảo thủ cố chấp từ trong xương tủy. Còn Đường Cẩn thì hoàn toàn ngược lại, bề ngoài thì kiên cường cởi mở nhưng bên trong thì lại mềm yếu nhút nhát. Ngay như lần đầu tiên mình cùng với cô, tuy rằng ngay từ đầu thì khẩu khí của cô có vẻ cứng rắn kiên quyết nhưng trải qua chiến thuật lúc rắn lúc mềm của mình thì lại ngoan ngoãn đáp ứng.

Nghĩ đến đây Triệu Quốc Đống lại không nhịn được mà thở dài, tại sao mình lại xui xẻo đến như vậy. Loại chuyện này so với tình tiết trên truyền hình, điện ảnh cũng không khác mấy mà không ngờ lại phát sinh trên người mình.

Lúc này Đường Cẩn cũng không có thể đi trêu chọc vào, tuy rằng ngày đó Đường Cẩn thể hiện ý nguyện ra ngoài chắc chắn là ám chỉ cái gì đó nhưng Triệu Quốc Đống cũng không dám nghĩ tới phương diện kia. Gánh vác nợ tình với Khổng Nguyệt cũng đã đủ nặng rồi, giờ nếu lại dính dáng mập mờ với Đường Cẩn nữa thì há là muốn mất mạng sao.

Dọc theo đại lộ An Thái là tới đường Hồ Nam, bắt đầu từ nơi này chính là khu buôn bán phồn hoa nhất thành phố An Đô, đi xa hơn về phía trước là tới đường Tứ Xuyên là tuyến đường buôn bán dành riêng cho người đi bộ, cấm tất cả các loại xe qua lại. Triệu Quốc Đống đang cân nhắc xem có nên tới cửa hàng mua một hai món đồ tặng Khổng Nguyệt hòng hóa giải cơn hờn giận trong lòng cô hay không.

Mấy chữ "Dương Quang 800" to tướng đập vào mắt Triệu Quốc Đống chứng tỏ hắn đã tới khu phố buôn bán cao cấp nhất, náo nhiệt nhất của thành phố An Đô rồi. Triệu Quốc Đống tìm lấy một vị trí đỗ xe, mấy bãi đỗ xe ven đường đều đã chật kín các loại xe với đủ biển số, đủ để chứng minh hơi thở buôn bán nồng đậm.

Vừa mới từ trong xe chui ra thì chợt nghe được một giọng nói vui sướng pha lẫn tức giận đập vào tai:
- Triệu Quốc Đống!

Tiếng kêu khiến Triệu Quốc Đống sợ tới mức co rụt đầu lại, ngó đầu nhìn xung quanh thì thấy rõ một cô gái đang đứng chống nạnh nổi giận đùng đùng đứng ở bãi đỗ xe bên cạnh, mắt thì đang nhìn mình trừng trừng.

- Ồ, Tiểu Đông, sao em lại ở đây?

Triệu Quốc Đống thầm kêu khổ trong lòng nhưng ngoài mặt thì không thể không giả bộ hớn hở chạy tới, hắn mắc nợ Hàn Đông rất nhiều, bắt đầu từ việc vay tiền cho đến việc thu xếp thủ tục nhà máy gạch Toàn Hưng của Phòng Tử Toàn, rồi lại đến đồn Giang Miếu, mà ngay cả khu Khai phát ở Giang Khẩu ngày đó cũng là nhờ Hàn Đông giúp Triệu Quốc Đống đốc thúc tòa soạn báo làm với tốc độ nhanh nhất thì mới có thể xuất hiện.

Còn mình thì sao? Năm trước đáp ứng tới chỗ Hàn Đông ngồi một chút nhưng mỗi lần đều bị những việc vặt như này lôi kéo nên chưa thể đi. Ai dè vừa khéo đúng lúc mình nhàn nhã chuẩn bị đi dạo phố buôn bán thì lại bị đối phương bắt gặp tại trận.

Vội vàng chạy tới bên cạnh Hàn Đông, Triệu Quốc Đống cười toe toét:
- Tiểu Đông, em cũng chuẩn bị tới Dương Quang 800 mua sắm à? Ha ha, thật là khéo đó.

- Hừ, tôi còn tưởng rằng anh sẽ làm bộ như không biết tôi chứ?
Cô gái lạnh lùng xỉa Triệu Quốc Đống một câu.

- Sao có thể như vậy chứ?
Lúc này Triệu Quốc Đống mới chú ý thấy phía sau Hàn Đông còn có một đám người nữa, có vài nam lẫn nữ nhỏ hơn Hàn Đông chút ít, còn có mấy người trung niên tầm 40, 50 tuổi đang nhìn mình với Hàn Đông đầy hứng thú.

Nụ cười bại hoại cộng với vẻ mặt khả ố của Triệu Quốc Đống lập tức biến mất và thay vào đó là nhiệt tình bình tĩnh:
- Ủa, sau lưng em đều là người nhà hả? Hình tượng của anh có bị tổn hại gì hay không?

- Anh biến đi!
Hàn Đông không biết nên khóc hay cười, vẻ mặt cau có lúc trước liền biến mất:
- Anh thì có hình tượng gì chứ?

- Ha ha, không có hình tượng thì sao lên được Nhật báo An Đô?
Triệu Quốc Đống vừa lặng lẽ quan sát vừa cẩn thận nói ra.

- Anh cũng biết là mình lên Nhật báo An Đô cơ à? Tôi còn tưởng anh không thấy được đó chứ, vậy mà có người chẳng có chút lương tâm nào hơn nữa còn nói mà không biết giữ lời đấy!
Hàn Đông cố gắng khôi phục sự lạnh lùng:
- Ha ha, Tiểu Đông, em cũng biết mà, năm rồi thật sự là bận quá, ngày đó bài báo vừa được đăng là lượng khách thương tới khu Khai phát Giang Khẩu bọn anh khảo sát đầu tư tăng đột biến, anh thật sự là tiếp đón mệt mỏi ghê gớm.
Triệu Quốc Đống nhỏ giọng nói.

- Cho nên mới tới khu phố buôn bán đi dạo một vòng để giải khuây đúng không?
Hàn Đông hỏi lại một cách tỉnh rụi.

- Đúng, cũng không phải, anh chỉ mua hộ người nhà hai món đồ, thuận tiện cũng muốn chọn lễ vật để cảm ơn Tiểu Đông đã trợ giúp và quan tâm đến anh bấy lâu nay!
Triệu Quốc Đống gãi đầu nói.

- Hừ! Ai mà tin được chứ?
Hàn Đông kiêu kỳ nguýt, tuy rằng không quá tin lời của Triệu Quốc Đống nhưng lời này của hắn vẫn khiến trong lòng Hàn Đông thoải mái không ít, nhất là nhìn thấy Triệu Quốc Đống đi có một mình thì tâm tình của cô vui sướng rất nhiều.

- Tiểu Đông, bạn của cháu à? Sao không giới thiệu một chút?
Một người trung niên khí độ ung dung mỉm cười gọi Hàn Đông.

- À, chú hai, đây là Triệu Quốc Đống, Quốc Đống, đây là chú hai của em.
Dường như tới lúc này Hàn Đông mới ý thức được sau lưng mình còn có nhiều người, nhất là khi quay lại nhìn mấy đứa em họ mình đang cười đầy ám muội thì cô cảm thấy mặt mình nóng bừng còn trong lòng thì chột dạ.

Hàn Đông giới thiệu Triệu Quốc Đống với từng người nhà mình, Triệu Quốc Đống thì không ngờ lại có thể gặp loại chuyện này ở bãi đỗ xe. Đoàn người của Hàn Đông gồm 12 người, ngoại trừ chú hai khí độ bất phàm kia thì có mấy vị lớn tuổi khác trông không giống lãnh đạo chính quyền mấy mà giống như là người trong xí nghiệp hoặc buôn bán.

Triệu Quốc Đống cứ có cảm giác chú hai của Hàn Đông quen quen nhưng hắn lại không nhớ nổi đã gặp người đàn ông nho nhã này ở chỗ nào.

Ngay khi người nhà hỏi Hàn Đông có hành động riêng lẻ gì hay không thì di động của Triệu Quốc Đống lại vang lên.

Vừa xin lỗi vừa bước qua một chỗ vắng, Triệu Quốc Đống mới bấm nghe:
- Ai vậy?

- Ha ha, Triệu ca, là tôi, Kiều Huy.
Giọng nói sang sảng truyền tới.

- Tiểu Huy? Đã về chưa?
Triệu Quốc Đống gật đầu làm như có việc:
- Đang ở chỗ nào vậy?

- Triệu ca đang ở đâu? Tôi đang ở bên hồ Vân Loa, có thể qua đây ngồi một chút hay không?

- Hồ Vân Loa bên núi Vân Loa?
Triệu Quốc Đống nhướng mày kinh ngạc.

Đây chính là một vùng đất xa hoa thuộc ngoại ô phía đông thành phố, được xưng là chỗ tốt nhất của các tinh anh trong giới buôn bán. Hàng loạt các biệt thự ở đây nghe nói là khu giải trí cao cấp của tập đoàn Hoa Mậu, tập đoàn bất động sản lớn nhất An Nguyên, được xây dựng cùng loại với loại biệt thự nghỉ dưỡng vùng ngoại thành.

Chẳng qua chi phí đắt đỏ ở đây thì người bình thường không dám hỏi tới, mà đám lãnh đạo chính quyền cũng ngại đặt chân tới cái nơi gây trở ngại hình tượng này, còn đâu thì đây là nơi tốt nhất dành cho các ông chủ xí nghiệp tư doanh cùng với các doanh nghiệp nhà nước độc quyền.

- Đúng, ở rừng sồi, anh tới đây đi, có mấy người đều rất muốn được gặp anh đó.
Giọng của Kiều Huy tràn đầy chờ mong.

Triệu Quốc Đống vốn cũng không muốn nhận lời nhưng ngẫm nghĩ chốc lát thì hắn lại đồng ý tới.

Ánh mắt Hàn Đông cứ nhìn mình chằm chằm, loại tình hình trước mắt thì hắn không muốn đi đôi với Hàn Đông, Dương Quang 800 này là khu trung tâm buôn bán toàn tỉnh An Nguyên, ngộ nhỡ bị người quen trông thấy thì không phải là lại sóng to gió lớn sao.

Cuộc trò chuyện lần thứ hai với Khâu Nguyên Phong khiến hắn cũng có xúc động, nhiều bạn bè thì nhiều đường hơn, xem ra Kiều Huy này năng lực cũng không nhỏ, có thể tới phòng bất động sản Hải Nam làm ăn thì e là người có chút ảnh hưởng xã hội không thể làm được mà phải là kẻ tiền bạc rủng rỉnh mới được. Hắn cũng rất tò mò tại sao Kiều Huy này có thể nhảy vào cái vũng nước đục bất động sản mà lăn lộn được.

- Được, tôi sẽ tới đó.
Triệu Quốc Đống sảng khoái đáp ứng khiến Kiều Huy ở đầu dây bên kia cảm thấy kinh ngạc. Qua ba lần tiếp xúc thì bất kể là mặt đối mặt hay là qua điện thoại thì biểu hiện của Triệu Quốc Đống vẫn khá thận trọng, thậm chí lần đầu tiên còn không muốn lộ ra cả tên họ chân thật, mà khi đó người này vẫn chỉ là một viên cảnh sát nhỏ ở đồn công an xã. Lúc này có thể sảng khoái tiếp nhận lời mời lẽ nào là do cái tên hồ Vân Loa này khiến hắn động tâm hiếu kỳ?

Hiển nhiên không thể có khả năng này, nếu như Triệu Quốc Đống là loại người này thì Kiều Huy đã không thèm coi trọng.

Triệu Quốc Đống lại mất một phen miệng lưỡi mới khiến cho Hàn Đông tin là hắn có việc gấp, nhưng hắn cũng phải luôn miệng cam đoan 15 tháng giêng qua mời Hàn Đông ăn một bữa cơm thì Hàn Đông mới buông tha hắn
Bình Luận (0)
Comment