Lộng Triều

Chương 1708

Mai Oánh cứ như vậy đứng nhìn người phụ nữ trong gương, thật lâu không rời mắt.

Cởi chiếc khăn tắm xuống, nó rơi xuống mặt đất. Mai Oánh cũng không thích áo hai mảnh, theo cô thấy nó đầy mùi câu dẫn, ngược lại sẽ phản tác dụng. Nhưng ở tình huống này không phải do cô có thể quyết định.

Kéo dây trên cổ, áo tắn rơi xuống, Mai Oánh xoay một vòng trước gương, tỉ lệ hoàn hảo, da thịt trắng nõn không tì vết, cần cao sẽ cao, cần lõm sẽ lõm, vú cao vút, hai điểm đỏ hồng rung động.

Vòng bụng mềm mại trơn bóng như ngọc, cặp mông no tròn săn chắc phía dưới eo thon nhỏ tạo thành một hình ảnh mê người, đôi chân thon dài mượt mà kết hợp hoàn mỹ kết hợp bộ lông được chỉnh sửa đẹp mắt. Mai Oánh lưu luyến nhìn mình trong gương. Cơ thể này làm bao người điên đảo, không ngờ bây giờ mình tự đưa lên mà bị người ta chặn ngoài cửa. Là do mình bớt hấp dẫn hay là hắn giỏi khống chế hơn xa người bình thường?

Cô không tin mình kém hấp dẫn, cô tuyệt đối tự tin vào mình. Từ ánh mắt của mình liên tục nhìn ngực, bụng, chỗ kín của mình là cô cảm thấy được sức nóng trong mắt hắn.

Ngón tay ngọc dọc theo xương vai xuống dưới, dừng lại trên bộ ngực no đủ kia, tinh tế vuốt ve rồi xuống dưới qua vùng bụng bằng phẳng, xuống dưới mông. Mai Oánh nho nhã xoay trước gương làm cho mỗi một điểm đẹp nhất của mình đều xuất hiện trong gương.

Điện thoại di động trong ví đổ chuông làm Mai Oánh tỉnh lại từ giấc mộng. Cô không kịp suy nghĩ nhiều, cứ trần truồng như vậy lấy máy ra.

Điện thoại chỉ đổ chuông một hồi là dừng, Mai Oánh biết ai gọi tới.

Cô cứ như vậy nằm trên ghế, Mai Oánh như khôi phục vẻ bình thường.
- Alo tổng giám đốc Đạt, anh có rảnh không, tôi một mình, chuyện sao rồi? Ồ, tổng giám đốc, rất khó khăn, vượt qua tôi đoán, tôi đang suy nghĩ mình có nên tăng giá không?
- Ngài giao một việc quá khó khăn cho tôi, hắn rất nhạy cảm, ừ rất cảnh giác, thiếu chút nữa trực tiếp gọi điện đuổi ra.

- Tôi biết, có tin hay không ư? Nếu không tự tin thì tôi sẽ sớm nói với ngài. Càng khó khăn, càng có tính khiêu chiến thì tôi càng có hứng thú. Chẳng qua ngài cũng biết thân phận của hắn khác lạ, nếu muốn tới gần là rất khó khăn, cần thời gian. Vì thế tôi sợ ba tháng là hơi ngắn.

- Đúng, tôi cảm thấy ngài cho tôi thời gian một chút thì tôi chắc chắn hơn. Ví dụ như nửa năm hoặc là một năm, thậm chí hai năm, tôi cảm thấy ngài hình như rất có hứng thú với hắn. Hơn nữa tôi cũng nghĩ ngài về sau sẽ có nhiều việc quan hệ với hắn, vì thế tôi đề nghị ngài kéo dài một chút.

- Tôi biết ý của ngài nhưng ngài có thể biết tôi muốn đối mặt là ai, hắn rất khó quan hệ. Đúng, ồ, không, nếu hắn không có chút hứng thú gì với tôi, tôi cũng không dám mạnh miệng với ngài như vậy. Đúng, một năm, tôi thấy một năm là thích hợp nhất. Tổng giám đốc Đạt, Hâm Đạt chẳng lẽ ngay cả một năm cũng không chờ nổi sao? Tôi không cần Hâm Đạt phối hợp gì khác, còn lại do tự tôi làm. Đương nhiên Hâm Đạt có thể cung cấp một tí tin tức cho tôi, ngoài ra cũng cần ít kinh phí. Phần khác tôi muốn có một sân khấu ở làng giải trí, tôi có thể lợi dụng sân khấu này đe giải quyết, tôi nghĩ hắn là người ngoài sẽ hứng thú nếu tôi nổi tiếng hơn nữa.

- Ừ, như vậy đi, rất cảm ơn ngài, tôi nhớ kỹ điểm này. Hôm nay đúng là không thích hợp, ngài biết hắn rất nhạy cảm, nhất là với thân phận của tôi thì ở tình huống như vậy hắn luôn có tâm lý đề phòng. Tôi dự định sẽ tạo cơ hội trong thời gian tới. Ừ, ngài có biết hắn thường xuyên đến câu lạc bộ nào không? Câu lạc bộ Mỹ Châu, Trường An? Còn có không? Không vấn đề gì, tôi chờ tin của ngài, chỉ cần ở Bắc Kinh thì sẽ có nhiều cơ hội, hắn cũng bớt đề phòng hơn.

Thở phào nhẹ nhõm vứt máy sang bên, Mai Oánh cứ như vậy trần truồng nằm đó.

Chu Đạt đồng ý giải quyết sớm phiền phức cho cô, nói cách khác trong một năm cô quyến rũ Triệu Quốc Đống, Chu Đạt cũng không có đưa ra yêu cầu quá đáng nào khác, chỉ cần lên giường với Triệu Quốc Đống là đủ, cũng không yêu cầu chụp ảnh làm chứng. Nhưng Mai Oánh nghĩ đối phương đem mình tặng cho Triệu Quốc Đống chính là vì Chu Đạt muốn nhờ hắn gì đó, bây giờ kéo gần quan hệ nên làm thế. Mình coi như có tác dụng bôi trơn.

Không nghĩ nữa, ngủ với người nghe đúng là thấy buồn lòng nhưng Mai Oánh biết đây là phương án giải quyết tốt nhất. Nếu không chờ đám cho vay làm ầm lên thì cô sẽ mất tất cả.

Cô không dám vay bạn bè tiền, có thể vay cũng không vay được nhiều như vậy.



Triệu Quốc Đống về phòng suy nghĩ một lát, hắn không dự định ở lại đây nữa nhất là sự xuất hiện của Mai Oánh càng làm hắn thấy lo lắng. Không ở Hoa Lâm được nữa vậy tốt nhất là về An Đô.

Lam Đại đã trên đường tới Hoa Lâm, ở An Đô nếu có thể tìm được người đáng tin cậy, hết lòng vì mình như vậy thì Lam Đại chính là lựa chọn tốt nhất.

Khi nhận được điện của Triệu Quốc Đống, Lam Đại gần như vui mừng muốn nhảy dựng lên.

Triệu Quốc Đống về An Nguyên mặc dù không biết sao sẽ ở Hoa Lâm nhưng đây không phải việc cô cần nghĩ. Cô chỉ muốn lập tức tới Hoa Lâm.

Xe Audi của Triệu Quốc Đống ở An Đô về cơ bản thành xe chuyên dụng của Lam Đại. Bố mẹ hắn coi cô là con gái, thậm chí còn thân hơn cả Triệu Linh San, có chuyện gì đều nói với Lam Đại đầu tiên. Ông bà rất áy náy và thấy gần gũi vớ cô.

Lam Đại cũng đã nghĩ và thấy không sao cả. Đường do cô chọn nên cô không hề hối hận.

Thời này không phải thời không có ai đó là không sống được. Cô làm khá tốt ở văn phòng Thành phố An Đô, quan hệ cũng tốt, mọi người cũng đều quen với việc cô chỉ có một mình. Sau khi giới thiệu nhiều người cho cô nhưng cô đều lắc đầu, cuối cùng đồng nghiệp đều dừng vào không tiếp tục phí công nữa.

Lam Đại không phải không nghĩ đến tìm người khác, nhưng các người đàn ông mà bạn bè giới thiệu cho cô tuy xuất sắc nhưng từ góc độ nào cũng không thể bằng Triệu Quốc Đống. Đúng là vì nguyên nhân đó nên cô hoàn toàn không thể chấp nhận người khác. Chính cô cũng ý thức được điểm này nhưng không thể làm mình thay đổi.



Triệu Quốc Đống ngồi ở bên cạnh nhìn Lam Đại rất thành thạo điều khiển chiếc xe Audi có vẻ hơi rộng một chút so với phụ nữ. Cô rất quen với xe này, bố mẹ hắn cũng hay gọi cô tới nhà ăn cơm, tâm sự. Theo Trường Xuyên nói thì hai lần y về An Đô đều thấy Lam Đại ở nhà, còn có một lần lái xe đưa bố mẹ ra ngoại thành chơi. Cô đã coi Triệu gia như nhà thứ hai của mình, điều này cũng làm Triệu Quốc Đống có chút được an ủi.

Nếu so sánh thì quan hệ giữa Nhược Đồng và bố mẹ hắn khá bình thường thậm chí là hơi lạnh nhạt. Sự tồn tại của Lam Đại cũng làm mấy anh em Triệu Quốc Đống vui vẻ. Mấy người đều bận rộn không thể về nhà, bố mẹ đã già nên dù tìm bảo mẫu tận tâm cũng không thể làm bố mẹ hài lòng như Lam Đại Mấy người Đức Sơn, Trường Xuyên và Vân Hải có cảm giác Lam Đại như vợ bé của Triệu Quốc Đống, ở An Đô lặng lẽ chăm sóc gia đình.

Nếu như nói nửa năm, một năm là do lấy lòng, nhưng nhiều năm như vậy Lam Đại chưa bao giờ mở miệng đòi gì, chỉ dùng tình cảm đến gần bố mẹ Triệu Quốc Đống, tình cảm này làm mấy anh em Triệu Quốc Đống phải suy nghĩ. Ngay cả Đức Sơn cũng từng nhắc Triệu Quốc Đống là không thể phụ tình cảm của Triệu Quốc Đống, muốn cho Triệu Quốc Đống cân nhắc kỹ vấn đề này.

Vấn đề là Triệu Quốc Đống phải cân nhắc thế nào? Không thể ly hôn Nhược Đồng mà lấy Lam Đại chứ? Vậy còn những người khác?

Nghĩ vậy hắn không khỏi có chút đau đầu.
Bình Luận (0)
Comment