Lộng Triều

Chương 1710

Ngọa Phật Tự (ngôi tự có phật nằm) nằm trong huyện Trường Tân, cách nội thành An Đô hơi xa một chút, mặc dù giờ đã là giữa hè tháng sáu nhưng du khách tới nơi này cũng không ít.

Triệu Quốc Đống, Lam Đại cùng với Triệu Phu Vọng và Hứa Tú Cần đi hết được các điện đài thì cũng đã 11h30' rồi.

Đã trở về An Đô nên Triệu Quốc Đống tự nhiên cũng muốn tận hiếu, đến Ngọa Phật Tự lễ phật thuận tiện giải tỏa tâm tình chính là lựa chọn tốt nhất.

Ngọa Phật Tự nằm ở vùng ngoại ô cách trung tâm huyện Trường Tân 15km, đường xá khá tốt, nơi này mặc dù không tính là khu phong cảnh cấp 4a nhưng theo Triệu Quốc Đống thấy thì còn đẹp hơn so với mấy khu phong cảnh cấp 4a một chút. Đương nhiên điều này cũng được hưởng lợi từ ngôi Ngọa Phật Tự ngự trên đỉnh Ngọa Phật sơn, hơn nữa dưới chân núi còn có hồ Trường Tân bao bọc xung quanh với cảnh sen vào mùa hè đáng gọi là nhất tuyệt, do đó nơi này thu hút rất nhiều dân thành phố An Đô tới đây nghỉ hè.

Hồ Trường Tân vào đầu tháng sáu tràn ngập một màu xanh lá sen, dù thời điểm sen nở còn cách một đoạn thời gian nhưng hồ nước trong xanh cùng với lá sen xanh biếc trải dài tới tận chân trời cũng đủ để mọi người say mê rồi.

Ven hồ Trường Tân núi non trùng điệp, cổ phách um tùm, Ngọa Phật Tự nằm ẩn sâu trong đó, con đường mòn uốn lượn quanh sườn núi nhưng không hề dốc ngược gì cả mà nó cực kỳ thích hợp cho những người trung tuổi, cao tuổi dạo chơi, cảm nhận không khí trong lành của thiên nhiên, còn người nào thể chất kém một chút thì có thể khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng là được.

Triệu Phu Vọng cũng không tin phật, Hứa Tú Cần cũng chỉ hi vọng lên cầu nguyện cho nên hành trình của bốn người rất thư thái. Ở trai đường của ngôi phật tự có chuẩn bị một bàn đồ chay trông khá thanh nhã và ngon miệng, măng trắng, đậu hũ, canh hạt sen...mỗi thứ đều có mùi vị khác nhau, Triệu Quốc Đống ăn khá say sưa.

Ngọa Phật Tự cũng chuẩn bị sẵn mấy gian phòng nghỉ trưa dành cho khách ngoại lai, nhưng rất nhiều người lại thích tới khu rừng già nghỉ ngơi. Nghe nói khu rừng cổ phách hơn một ngàn mẫu này có từ thời Hán, nghe thì hơi khoa trương nhưng hẳn là có mấy trăm năm lịch sự, sinh sôi không ngừng, phát triển thành cảnh quan bên cạnh Ngọa Phật Tự ngày nay.

Triệu Quốc Đống đứng một mình giữa sườn núi, nơi này tầm nhìn rộng lớn, vừa khéo có thể ẩn dưới bóng khu rừng rậm rạp mà chỉ cần cúi xuống là thấy được hồ Trường Tân uốn lượng ở bên dưới.

Lam Đại đã đi cùng bố mẹ tới khách đường nghỉ ngơi, ngày hôm qua cô đã lái xe suốt 7, 8 tiếng, dường như tối qua ngủ cũng hơi muộn cho nên muốn ngủ bổ sung. Nghe nói ngủ một giấc ở nơi thần thanh khí sảng như ngôi Ngọa Phật Tự này bằng một tháng ngủ ở nhà cho nên ăn cơm chay xong là ba người liền đi nghỉ ngơi một chút.

Ngược lại Triệu Quốc Đống thì lại tràn trề tinh lực, muốn một mình lên cao trông về phía xa, chỉ là tòa Ngọa Phật sơn này cũng chẳng tính là cao, độ cao tương đối nhiều lắm cũng chỉ 200-300m, cũng may núi non trùng điệp nên cũng đủ để du khách tham quan.

- Ủa?

Từ phía sau lưng vang lên tiếng kêu có phần ngạc nhiên làm cho Triệu Quốc Đống có hơi phiền não, không cần phải nói, chắc chắn là lại có người phát hiện ra hành tung của mình rồi.

Chuyện phiền nhất khi về An Đô chính là có quá nhiều người quen. Nếu như ở trong thành phố thì đến đi đều có xe đưa xe đón, qua đó có thể bớt đi không ít chuyện phiền toái, nhưng tới mấy địa phương đông đảo khách du lịch như này thì mình cũng không thể tính vào loại người có hình tượng dễ lẫn vào trong đám đông được, chỉ cần người có chút ấn tượng thì liếc mắt một cái là có thể nhận ra mình.

- Chủ nhiệm Quốc Đống?
Giọng nói phía sau lộ rõ tính chất thăm dò, hiển nhiên là không chắc chắn mình có phải nhận lầm người hay không, tựa như khả năng đụng chạm Triệu Quốc Đống ở nơi này là khá nhỏ. Nhưng từ bối cảnh mà xét thì đích thực là rất giống, mặc dù đã mấy năm không gặp mặt nhưng dáng người Triệu Quốc Đống vẫn làm cho người ta ấn tượng rất sâu.

Triệu Quốc Đống cũng nhận ra giọng nói rất quen thuộc nên xoay người lại và kinh ngạc nhìn hai người phụ nữ với vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ ở trước mặt.

- Hứa Kiều? Đan Yên?

Triệu Quốc Đống cũng không ngờ lại gặp lại hai vị cố nhân Hoài Khánh ngày xưa ở chỗ này, buồn bực trong lòng đã mất đi rất nhiều.

Người phụ nữ trung niên mặn mà trước mắt không phải chính là Hứa Kiều người đồng liêu của mình lúc còn ở Hoài Khánh thì là ai? Nhìn bộ dạng hiện giờ thì cô thư ký do mình đề cử rất được Hứa Kiều ưa thích, bây giờ vẫn còn đi theo Hứa Kiều.

Hứa Kiều hiện giờ hẳn là phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh An Nguyên, mặc dù năng lực công tác của cô xuất sắc nhưng do là người thuộc đảng dân chủ nên cơ hội lên cao của cô bị rất nhiều hạn chế. Có điều nếu gặp được cơ duyên đặc biệt thì cán bộ đảng dân chủ thường thường có thể từng bước vượt qua chướng ngại mà rất nhiều cán bộ Đảng cộng sản không thể vượt qua để leo lên đỉnh cao, đây chính là sự đặc biệt cần thiết đối với cục diện chính trị quốc nội.

Trang phục của Hứa Kiều có phần đơn giản, bên trên mặc một chiếc T-shirt màu xanh nhạt bó sát người, bên dưới là quần lửng màu trắng dài bảy phân, một đôi tất thể thao Nike màu trắng, tay cầm một chiếc kính râm vừa mới gỡ xuống, trông khá giống dân leo núi tập thể dục.

Mấy năm không gặp Đan Yên trông thành thục hơn rất nhiều, từ một cô thiếu nữ trung cấp chuyên ngành du lịch 18, 19 tuổi vốn khá ngây ngô giờ đã trở nên xinh xắn đáng yêu càng ngắm càng thích rồi. Một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt thoáng lộ khoảng eo trắng nõn, chiếc quần jean trễ cạp tựa hồ khó khăn lắm mới bám giữ được vào thân người, chiếc kính mát còn chưa kịp tháo ra nhưng sự vui sướng xuất phát từ nội tâm đã chứng minh tâm tình của cô rồi.

- Chủ nhiệm Quốc Đống, thực sự là ngài sao?!
Hứa Kiều thật tình quá mừng rỡ, không ngờ có thể gặp được Triệu Quốc Đống ở chỗ này, đây quả thực là duyên phận.

Từ khi Triệu Quốc Đống được điều từ trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy Điền Nam lên làm phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia thì Hứa Kiều rất hưng phấn. Không ai có thể ngờ được Triệu Quốc Đống đi khỏi An Nguyên một cách nhạt nhẽo mà trong phút chốc lại từ Điền Nam tiến lên trung ương. Tầm quan trọng của vị trí phó chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia thì không phải cái nơi Ủy ban kế hoạch phát triển địa phương có thể sánh được, nhất là tại Trung Quốc thực chất vẫn đang trong chế độ trung ương tập quyền thì địa vị của Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia lại càng không giống bình thường.

Hứa Kiều vốn dĩ hi vọng tìm một cơ hội lên Bắc Kinh gặp gỡ Triệu Quốc Đống một chút, dù sao cũng là lão thủ trưởng của mình, bây giờ lại càng là cấp trên trực tiếp. Mình lên Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh làm được hai năm nhưng công tác không tính là thuận lợi cho lắm, từ một Vu Quân qua loa cho xong chuyện cho đến Dương Thiếu Bằng một mình nắm quyền khiến cho vũng nước Ủy ban kế hoạch phát triển tỉnh mãi mà không khiến người ta thanh tịnh được. Điều này làm cho Hứa Kiều vẫn luôn muốn làm chút chuyện cũng thấy nhàm chán.

Không nghĩ tới có thể ngẫu nhiên gặp được Triệu Quốc Đống, điều này không thể không khiến Hứa Kiều mừng rỡ được sao?

- Hứa Kiều, không phải tôi thì còn có thể là ai chứ? Chẳng lẽ tôi thay đổi rất nhiều sao? Đan tỷ, chị nói xem tôi có biến hóa nhiều hay không, già đi nhiều rồi à?
Triệu Quốc Đống cũng mỉm cười tháo kính xuống.
- Chỉ có hai người các vị đúng là không thay đổi gì nhiều, Đan Yên xinh hơn hẳn, trông rất có vẻ phụ nữ đó.

Nghe được lời trêu chọc của Triệu Quốc Đống khiến Đan Yên nhất thời đỏ bừng mặt, nếu nói ra thì làm thư ký cho Hứa Kiều nên cô đã quá quen với mấy lời trêu chọc này rồi, thậm chí cô còn tỏ ra không nghe không phản ứng gì với mấy lời trêu ghẹo trắng trợn hơn so với của Triệu Quốc Đống, chẳng qua Triệu Quốc Đống nói thì lại khiến cô thấy phấn chấn khó nói thành lời.

Đan Yên là một cô gái rất chú trọng tình nghĩa, mặc dù không quá liên quan đến Triệu Quốc Đống nhưng cứ mỗi dịp xuân, đoan ngọ rồi trung thu thì Triệu Quốc Đống vẫn luôn nhận được mấy tin nhắn chúc phúc của cô. Điều này làm cho Triệu Quốc Đống rất xúc động vì cái lần nâng đỡ xưa kia.

"Tặng người hoa hồng thì tay vẫn vấn vương mùi thơm". Những lời này tựa như được thể hiện sâu sắc trên người Đan Yên.

- Chủ nhiệm Quốc Đống, không quản mấy lời vừa rồi của ngài có phải an ủi tôi hay không nhưng tôi thực sự rất thích lời khích lệ của ngài.
Đan Yên rất hiểu chuyện, miệng cũng ngọt, cô nhìn chung quanh để xem có chỗ nào có thể ngồi xuốn được hay không, cô cảm thấy sễp mình có việc muốn nhờ Triệu Quốc Đống một chút.

- Ồ, Đan Yên, vậy tôi sẽ khích lệ cô nhiều hơn, tôi cũng rất thích ngắm các cô gái đẹp mỉm cười.
Triệu Quốc Đống cười ha ha nói:
- Hứa Kiều, sao lại rảnh rỗi tới mức lên Ngọa Phật Tự đi dạo cùng với Đan tỷ thế này?

- Thời tiết quá nóng nên vốn định tìm một chỗ nghỉ ngơi hai ngày, không ngờ Ngọa Phật Tự này lại cũng nhiều người như vậy nên đành phải bỏ ý tưởng, thà về nhà nghỉ còn tốt hơn. Không ngờ lại gặp ngài ở đây.
Hứa Kiều nói một cách tự nhiên.

- Kiều tỷ, chủ nhiệm Triệu, đằng kia mát mẻ lại có một khối đá, có gì chúng ta qua bên đó ngồi được không?
Đan Yên đã sớm đi thăm dò xung quanh rồi chạy trở về báo.

- Được đó, lâu rồi không gặp hai người các vị, bây giờ tôi cũng không có nhiều thời gian quay về An Nguyên, cũng muốn tâm sự với các vị. Hứa Kiều, tốt xấu gì tôi cũng là thủ trưởng cũ của chị, hiện giờ coi như là lãnh đạo nghiệp vụ trực tiếp của chị, tôi đến Ủy ban kế hoạch phát triển cũng được hai tháng rồi mà sao không thấy chị tới Bắc Kinh báo cáo công tác gì nhỉ? Ủy ban kế hoạch phát triển An Nguyên mà không chi được tiền vé máy bay thì tôi chi.
Triệu Quốc Đống vừa cất bước vừa nói.

- Ồ, chủ nhiệm Quốc Đống, tôi sẽ chuyển lời này của ngài về cho chủ nhiệm Thiếu Bằng nghe, Ủy ban kế hoạch phát triển An Nguyên chúng tôi nên thay đổi tác phong, cần phải năng chạy tới Bắc Kinh mới được. Chỉ sợ đến lúc đó chủ nhiệm Quốc Đống lại chê chúng tôi quấy rồi nhiều quá, ngại không muốn tiếp thôi.
Hứa Kiều cười đáp trả.

- Hứa Kiều, không nên xuyên tạc ý tứ của tôi, ý tôi chỉ là hoan nghênh chị tới chỗ tôi chứ không phải nói về Ủy ban kế hoạch phát triển An Nguyên. Về phần những người khác thì vẫn nên dựa theo trình tự đi, đáng chạy đi đâu thì chạy tới đó, đối người chứ không đối việc, minh bạch chứ?
Triệu Quốc Đống đặt mông ngồi xuống tảng đá.

Tảng đá này nằm ở bên cạnh vách đá, sườn núi nhô lên cao vừa vặn che khuất tầm mắt, nếu như không phải Đan Yên chạy tới xem thì người bình thường khó mà phát hiện được chỗ mát mẻ như này.

Thấy Triệu Quốc Đống ngồi xuống nên Hứa Kiều cùng Đơn Yên cũng ngồi xuống.

- Tôi nhất định sẽ lĩnh hội tâm ý của chủ nhiệm Quốc Đống, trong vòng một tháng tới tôi nhất định sẽ lên Bắc Kinh một chuyến, đến chỗ chủ nhiệm Quốc Đống ngồi một lần cho biết.
Hứa Kiều cười nói tiếp:
- Tôi đã xem bảng phân công trên trang web của Ủy ban kế hoạch phát triển, hình như ngài được phân công quản lý mấy khối lớn, trong công tác của tôi cũng có một khối có thể kết nối với ngài. Tỉnh cũng phân tôi quản lý mảng lợi dụng đầu tư bên ngoài cùng với công nghiệp kỹ thuật cao và đầu tư ra bên ngoài.

- Vậy thì quá tốt, tôi cảm thấy mảng công nghiệp kỹ thuật cao của An Nguyên cần phải có cơ sở thật tốt, làm thế nào để nắm bắt được thời cơ trước mắt cũng chính là chuyện mà đảng ủy, ủy ban nhân dân tỉnh các chị phải cân nhắc cẩn thận. Kế hoạch năm năm lần thứ 11 đã được công bố rồi, tỉnh chị có tính toán gì không, chị là phó chủ nhiệm được phân công quản lý thì nên chủ động đề xuất quan điểm, ý tưởng của mình. Các chị cũng có thể chủ động báo cáo với lãnh đạo tỉnh ủy, ủy ban nhân dân tỉnh mới đúng, vậy mà trong hai tháng vừa rồi tôi lại không thấy An Nguyên các vị có hành động gì cả.

Giọng điệu của Triệu Quốc Đống rất bình tĩnh nhưng Hứa Kiều lại cảm giác đối phương hình như có hơi thất vọng công tác của An Nguyên về phương diện này.
Bình Luận (0)
Comment