Lộng Triều

Chương 1712

Mỗi một người đều có con đường đi khác nhau, giống như tính cách vậy, khó có khả năng trùng lặp. Có rất nhiều người nhìn thì như nhất trí nhưng nếu phân tích cẩn thận thì lại có thể phát hiện sai khác giữa bọn họ, mà chính vì tính cách khác nhau nên thường sẽ quyết định vận mệnh của mỗi đời người.

Tính cách của Lam Đại có phần trầm tĩnh hơn Cổ Tiểu Âu, tâm cơ hơn so với Kiều San và cố chấp hơn so với Đồng Úc, cho nên cô mới liên tục chạy quanh gia đình của mình. Từ lúc ban đầu khi mọi người trong nhà chưa quá tiếp nhận cho đến bây giờ đã chính thức dung nhập vào trong gia đình Triệu gia, giờ thoạt nhìn thì trông giống như một người con gái của Triệu gia vậy.

Hiện giờ bất kể là đóng cửa từ chối với Lam Đại thì chỉ sợ bố mẹ mình tuyệt không đáp ứng, có lẽ trong thâm tâm bọn họ thì Lam Đại mới là người thân cận nhất, thậm chí còn thân cận hơn so với mấy đứa con trai của mình.

Chỉ có điều cuộc sống như thế này có thể duy trì được tới bao giờ? Lam Đại cũng đã là một cô gái gần 30 tuổi rồi, mặc dù từ bề ngoài thì rất khó nhìn ra tuổi tác thực của cô nhưng dưới vòng quay thời gian nếu không phải cân nhắc đến vẻ ngoài thì con người ta sẽ dần dần thích ứng với cái gọi là lắng động tâm linh.

Triệu Quốc Đống không biết cái quan hệ vừa mơ hồ vừa vi diệu giữa mình với Lam Đại cứ tiếp tục như này sẽ có kết quả gì, hắn chỉ biết cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn là quá bất công với Lam Đại.

Mình có thể im lặng đến bao giờ?

Triệu Quốc Đống cứ lẳng lặng nhìn cô gái đang say sưa ngủ trên giường.

Cũng không biết qua bao lâu, Lam Đại lại trở mình cái nữa, mặt xoay ra ngoài, một chân thì co lại, còn chân kia thì lại duỗi thẳng. Mép váy vô tình xòe ra khiến cặp đùi trắng nõn nà đập thẳng vào mắt Triệu Quốc Đống, nhất là cái động tác nhấc chân vừa rồi lại phơi bày toàn bộ chiếc quần lót tơ tằm màu đen ra trước mặt Triệu Quốc Đống, một con bướm thêu tuyệt đẹp, màu sắc sặc sỡ như muốn nhân khe hở mà bay ra ngoài, trông rất sống động, tất cả tổng hợp lại thành một bức tranh kinh tâm động phách.

Triệu Quốc Đống chỉ cảm thấy nhịp hô hấp của mình như sít lại, tâm tình trong sáng lúc trước dần dần bị thay thế bằng một sự kích thích sục sôi khó nói.

Hít sâu liên tục mấy nhịp thì Triệu Quốc Đống mới kìm nén được lửa lòng đang bắt đầu bùng cháy trong người mình, hi vọng có thể dùng ý chí luyện hóa tâm tình vừa rồi trở thành tình huynh muội thuần khiết.

Lam Đại cũng không biết mình ngủ được bao lâu, cô chỉ cảm thấy giấc ngủ vừa rồi quá ngon, tiếng ve tiếng ếch tựa hồ đã biến thành một khúc nhạc thôi miên tốt nhất. Cô mơ mơ màng màng ngồi dậy, dụi dụi mắt rồi đột nhiên nhìn thấy một người ngồi trên ghế bành cách mình chưa tới 2m, trong sự sợ hãi cực độ cô hét ầm lên theo bản năng nhưng rồi lập tức phản ứng kịp thời khi vội vàng che miệng mình lại, rốt cuộc đã kìm được tiếng kêu kinh thiên động địa trong cổ họng.

- Anh, anh làm em sợ muốn chết, sao anh lại ngồi ở đây mà không nói gì cả?
Lam Đại tựa hồ cũng nhận ra được tư thế ngủ của mình không đẹp mắt cho lắm nên mặt đỏ bừng, hơn nữa lúc trước bị hù dọa khiến bộ ngực cứ phập phồng mãnh liệt:
- Nhân gia thiếu chút nữa đã hô cứu mạng rồi!

- Nếu em hô cứu mạng thì cũng chính là anh tới cứu, vậy không phải vừa khéo sao? Anh có thể cứu em lần thứ hai nữa.
Triệu Quốc Đống dịu dàng nhìn dáng vẻ như thiếu nữ của Lam Đại rồi cười nói.

Lam Đại nói bằng giọng phổ thông một cách ấm áp. Cho dù là đã sống nhiều năm ở An Đô mà cô vẫn không học được giọng An Đô, điều này lại dễ dàng khiến Triệu Quốc Đống nhớ lại cái cảnh sau ngày thoát thân khỏi tay kẻ tống tiền ngày trước. Ngày đó Lam Đại cũng đang nghỉ ngơi ở sơn trang bên hồ Vân Loa như thế này, mang đến cho Triệu Quốc Đống một chấn động đẹp.

Lam Đại thấy tâm tình kích động liền xuống giường, tâm tình khác thường trong cái không gian u ám này rất dễ nảy sinh như cỏ dại. Khuôn mặt của Triệu Quốc Đống trong bóng tối lại càng tỏ ra cuốn hút, nhất là đôi mắt sâu thăm kia mang đến cho Lam Đại một niềm thôi thúc khó nói thành lời.

Gần như là không có bất cứ dấu hiệu nào báo trước, Lam Đại cũng không biết vì sao mình lại có dũng khí lớn như vậy, cô bước đến trước mặt Triệu Quốc Đống rồi ngồi vắt lên đùi Triệu Quốc Đống, hai tay ôm cổ rồi áp mặt mình vào ngực Triệu Quốc Đống:
- Từ lần đầu tiên cứu em thì em biết rằng cả đời này em chỉ có anh cứu được.

Triệu Quốc Đống cũng bị tâm tình bộc phát bất thình lình của Lam Đại chấn động đến ngây dại, đầu vai được tựa vào chỉ thấy run run và mát lạnh, biểu hiện này chứng tỏ cô gái này đang có tâm trạng rất xúc động.

Hắn khẽ thở dài một hơi, nếu sớm biết câu nói vừa rồi của mình sẽ kích thích Lam Đại phản ứng lớn như vậy thì hắn tuyệt đối sẽ giữ im lặng, mà lúc này hắn lại không ngờ thấy có cảm giác tay chân luống cuống.

Cái cảm giác này càng lúc càng lớn mà cô gái đang tựa vào lòng mình hình như cũng rơi vào trạng thái cảm thương nào đó, mặc dù còn chưa tới mức khóc thành tiếng nhưng cái kiểu thút thít, nấc nghẹn không nói gì như này lại càng làm cho người ta thấy thương xót.

Triệu Quốc Đống hơi do dự một chút rồi vỗ nhè nhẹ lưng cô gái, giống như là nhận được sự hứa hẹn nào đó nên cô gái mới ngừng nghẹn ngào, gương mặt tách khỏi đầu vai Triệu Quốc Đống, bờ môi anh đào khẽ hé còn đôi mắt thì lại khép hờ cộng thêm vết tích hai hàng lệ còn vấn vương trên khuôn mặt hồng hồn như đóa mân côi, chi tiết nào cũng như đang ám chỉ điều gì đó với Triệu Quốc Đống.

Trong tình cảnh này thì Triệu Quốc Đống sao có thể kham nổi, hắn không còn lựa chọn nào khác, đôi tay hắn nâng hai gò má nóng bừng của Lam Đại lên rồi cúi đầu xuống.

Hành động này giống như một trận gió lốc cuốn sạch mây đen vẫn luôn vấn vương trong lòng Lam Đại, hai tay Lam Đại run run ôm chặt lấy eo Triệu Quốc Đống. Vẻ xuân tình trên khuôn mặt khiến người ngắm như mê say này cũng chỉ có Triệu Quốc Đống kề sát mới có thể thấy được.

Ngay khi đôi môi khô nóng run run bị tách đôi thì người con gái cũng nhiệt liệt nghênh đón sự thăm dò của tình nhân. Lam Đại vốn không có kinh nghiệm về phương diện này giờ lại bị tình cảm mãnh liệt chờ đợi nhiều năm ùa tới nên hoàn toàn mất phương hướng. Cô chỉ cảm thấy toàn thân như rơi vào trong dòng dung nham, lúc lạnh lúc nóng, chiếc lưỡi nóng, ướt của tình nhân giống như một con rắn tham lam càn quét trong miệng mình, mỗi một cái liếm hút tựa hồ như hút luôn cả trái tim của cô vậy, khiến cho cô lần đầu tiên chính thức được cảm nhận sự ngọt ngào của ngọn lửa tình dục.

Triệu Quốc Đống đột nhiên phát hiện rằng đã lâu rồi hắn không có hôn ai như thế này, ngay cả hai tháng ở Bắc Kinh hoan ái với Lưu Nhược Đồng thì cũng chỉ khiến hắn có cảm giác như thực hiện chức trách, còn khi trở lại An Đô thân thiết với người con gái khác thì mặc dù trước đó có hôn hít nhưng cũng dần dần lạnh nhạt rồi. Có lẽ là do ảnh hưởng bởi thời gian và hoàn cảnh nên phần nhiều đều là trực tiếp đi thẳng vào bước cuối cùng kia.

Cái kiểu đáp ứng khi thì run rẩy khi thì cuồng dã của Lam Đại lại làm cho Triệu Quốc Đống như một lần nữa được trở về cái thời mới nếm trái cấm tình yêu, ôm ấp lẫn nhau rồi dùng lưỡi tranh quyền chủ động, nhưng rồi Lam Đại nhanh chóng bị thất thủ trước thế công mạnh bạo của Triệu Quốc Đống.

Hoàn toàn không biết quần áo của mình bị cởi ra như thế nào, Lam Đại chỉ mơ hồ nhớ lại mình hình như mới chỉ giơ tay một cái, mà tới khi tiếng nói của Hứa Tú Cần xuất hiện trong tiểu viện thì khiến cả hai người trong trầm mê trong biển tình mới giật mình tỉnh lại. Lúc này Lam Đại mới phát hiện mình hoàn toàn biến thành mỹ nhân trần trụi, quần áo vứt trên kỷ trả, chiếc áo ngực thì đong đưa trên tay vịn chiếc ghế bành, bộ ngực sữa mà cô vẫn luôn tự hào lại đang bị Triệu Quốc Đống bú mút mãi không chịu buông, khiến cô mấy lần muốn bộc phát hoàn toàn.

Gần như là vừa chạy trốn ra sau cánh cửa vừa chùm quần áo che lên người, Lam Đại thậm chí còn không kịp mặc áo ngực, mà Triệu Quốc Đống cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu, phía bên dưới đang ngẩng cao đầu như độc xà nhân sơ hở là sẽ cắn người, lúc trước "thằng nhỏ này" vẫn gí sát giữa mông Lam Đại nên bây giờ mà muốn nó an tĩnh trong thời gian ngắn thì đúng là quá khó khăn.

Cũng may hình như Hứa Tú Cần sợ Lam Đại còn chưa ngủ dậy, đồng thời cũng lo con mình còn đang ngủ nên bước chân đi rất nhẹ lại rất chậm, nên mới khiến hai người có đủ thời gian sửa sang lại quần áo của mình.

**************

Khi nhận được điện thoại của Tằng Quyền Quân thì Triệu Quốc Đống đang nhàn nhã nằm trên giường xem TV.

Triệu Quốc Đống cũng không thích xem TV, nhất là phim Hàn thì lại càng ghét cay ghét đắng, chẳng qua hai chị em thì lại chết mê chết mệt, mấy bộ phim với tình tiết chân thật mà giản đơn lại làm cho hai cô cô say mê không hãm được.

Cũng chính vì nguyên nhân này nên Triệu Quốc Đống cũng không đành lòng phá hủy sự thích thú của hai cô và chỉ còn cách kiên trì ngồi xem bộ phim Hàn dài hơn 100 tập cùng cả hai cô.

Sáng ngày mai mình sẽ bay về Bắc Kinh mà Tằng Quyền Quân lại gọi điện vào lúc này thì chắc chắn là có chuyện trọng yếu.

- Quốc Đống, sáng mai mấy giờ bay?

- 7h40', chắc là 9h30' là có thể tới nơi.
Triệu Quốc Đống có hơi kinh ngạc nhưng Tằng Quyền Quân không nói rõ nên hắn cũng không hỏi nhiều.

- Ồ, như vậy thì 10h30' ủy ban có thể sẽ họp nghiên cứu một chút, 3h30' chiều thủ tướng, phó thủ tướng Tiền cùng phó thủ tướng Tô muốn nghe một vài ý kiến và quan điểm của ủy ban về công tác gần đây.
Ngữ điệu của Tằng Quyền Quân trong điện thoại tỏ ra rất điềm tĩnh nhưng Triệu Quốc Đống có cảm nhận được áp lực truyền đến thông qua mấy ngàn km sóng điện thoại.

Thủ tướng, phó thủ tướng thường trực, còn có một vị phó thủ tướng phụ trách công nghiệp đều đồng thời nghe Ủy ban kế hoạch phát triển báo cáo công tác, việc này e là chỉ có từ cái thời Ủy ban kế hoạch phát triển mới thành lập trong lịch sử. Chẳng trách Tằng Quyền Quân lại gọi điện thoại vào lúc này.

- Chủ nhiệm Quyền Quân, phương hướng công tác chủ yếu mà thủ tướng muốn nghe là về phương diện nào? Chúng ta cần phải chuẩn bị.
Triệu Quốc Đống nghĩ một chút rồi hỏi.

Ba vị lãnh đạo muốn nghe Ủy ban kế hoạch phát triển báo cáo thì hiển nhiên không phải là chuyện đơn giản, đương nhiên nếu chỉ một buổi báo cáo thì không có khả năng khiến cả ba vị thủ tướng và phó thủ tướng đồng thời có mặt, đây không phải là báo cáo kế hoạch 5 năm lần thứ 11. Từ giọng điệu của Triệu Quốc Đống thì đã làm sáng tỏ, mấy vị lãnh đạo muốn nghe quan điểm, ý kiến công tác bộ phận của ủy ban, rất sâu xa.

Vào lúc này lại đột nhiên muốn nghe ý kiến, quan điểm về công tác bộ phận, mà Tằng Quyền Quân lại đột nhiên gọi điện thoại yêu cầu mình nhanh chóng trở về An Đô nghiên cứu, việc này nói rõ điều gì?
Bình Luận (0)
Comment