Triệu Quốc Đống đập vỡ bình hoa. Lúc trước dùng sức hơi mạnh làm tay hắn đang run lên. Đối phương cũng là kẻ lão luyện, sức không nhỏ. Mình mặc dù đánh đối phương chạy nhưng cũng thiếu chút nữa bị thương.
Mai Oánh ở đối diện ánh mắt khá phiêu hốt, trên mặt còn lộ rõ một tia buồn thảm, tia đỏ ửng bắt đầu từ má lan ra cả khuôn mặt, thân hình hơi run run vì sợ. Tay tái cô rất khó khăn đưa vào ví lấy ra bao thuốc dành cho phái nữ, lấy một điếu đặt lên đôi môi hơi ảm đạm, bật lửa. Làn khói phiêu hốt lượn lờ giữa hai người.
Triệu Quốc Đống không lên tiếng, Mai Oánh cũng không nói chỉ không ngừng hút thuốc.
Triệu Quốc Đống không thích phụ nữ hút thuốc. Những người phụ nữ bên cạnh hắn ngoài Thu Nhạn thi thoảng hút ra, đây là do áp lực công việc nặng nề nên cô muốn giải tỏa, hơn nữa trước mặt hắn cô chưa bao giờ hút.
Ngón tay thon dài kẹp vào điếu thuốc, tàn thuốc màu đỏ sậm lúc sáng lúc tối. Bộ váy Mai Oánh đang mặc khá lộn xộn do cuộc kéo đẩy vừa nãy.
Từ góc độ này nhìn tới thì Mai Oánh đúng là có bộ may câu hồn đoạt phách, gương mặt xinh đẹp, cổ trắng ngần, chiếc váy màu vàng bó sát ở vòng eo, cánh tay ngọc trắng nõn. Bảo sao Mai Oánh có thể mê đắm bao người. Chỉ riêng khí chất này của cô đã không mấy người so được.
- Sao anh không hỏi một chút?
Mai Oánh rất thoải mái ưỡn ưỡn lưng giống như muốn giãn cơ thể mình khi ân ái đạt đến cao trào. Tư thế này rất hấp dẫn ngay cả Triệu Quốc Đống cũng động lòng.
- Mỗi người có lỗi khổ riêng, tôi có thể hiểu.
Triệu Quốc Đống rất tự nhiên nói.
- Nhưng rất nhiều người đều biết em nổi tiếng, sung sướng. Mai Oánh này coi như ngôi sao hàng đầu mà.
Mai Oánh nhìn tới với ánh mắt đầy khiêu khích.
- hàng năm quay hai ba bộ phim chẳng lẽ còn thiếu tiền? Thấy cảnh hôm nay anh không phải rất khó tin, rất khó tưởng tượng sao?
Cô nói sai, Triệu Quốc Đống khẽ thở dài một tiếng. Cô ta nghĩ mình không biết chuyện của cô ta sao? Nhưng cô ta không biết mình có thằng em rất nổi tiếng trong làng giải trí, mỗi chuyện ở làng giải trí đều lập tức truyền tới tai Đức Sơn. Mình muốn biết rõ về Mai Oánh không khó. Đức Sơn còn tưởng mình thật sự có hứng thú với Mai Oánh, không ngừng khen mình.
Ngực nở, mông cong khác hẳn cơ thể trông thon gầy của Mai Oánh. Dáng người của Mai Oánh rất khó dùng mấy lời đơn giản để hình dung. Hoặc là nói nhiều người xem diễn xuất của cô càng có thể cảm thấy sự quyến rũ của cô.
- Bề ngoài không có nghĩa gì cả, ai chẳng có lúc gặp khó khăn, đó là điều bình thường.
Triệu Quốc Đống vẫn không nói nhiều.
Mai Oánh nhìn tới với ánh mắt vừa cô đơn vừa buồn bã, nửa khuôn mặt giấu trong bóng tối. Triệu Quốc Đống còn có thể cảm thấy đôi mắt đối phương thi thoảng nhấp nháy.
- Nói cũng đúng nhưng ai bảo em gặp việc này.
Mai Oánh hít hơi thuốc, ánh mắt nhìn về phía xa xa. Cô run rẩy phủi phủi chiếc váy.
- Cảm ơn chủ nhiệm Triệu hôm nay đã giúp em, càng cảm ơn anh đã dành thời gian nghe em nói linh tinh. Em xin đi trước.
Nhìn đối phương rời đi, Triệu Quốc Đống há mồm nhưng cuối cùng không nói gì mà chỉ thầm thở dài một tiếng. Có lẽ mình quá mẫn cảm, nhưng cẩn thận vẫn hơn. Hắn đúng là không muốn dính dáng phụ nữ quá nổi tiếng, mặc dù Mai Oánh này làm hắn rất động tâm.
….
Vào trong xe, Mai Oánh đã trở lại bình thường. Cô suy nghĩ một chút mới lấy máy ra gọi.
- Tổng giám đốc Chu, chuyện đã xong, diễn xuất hôm nay rất đạt, diễn viên anh tuyển tôi thấy không giống là kẻ nghiệp dư, rất thật, thiếu chút nữa còn xuất hiện cảnh đánh võ.
Mai Oánh nhếch miệng lộ nụ cười đầy quyến rũ.
- Vậy ư, có thể được cô khen thì tôi nghĩ biểu hiện rất thành công.
Chu Đạt ở bên kia trầm giọng nói:
- Không gây loạn gì chứ?
- Cũng may là trong phạm vi khống chế, may là thời gian ngắn chỉ có hơn phút nên chắc không lộ.
Mai Oánh thản nhiên nói.
- Ồ, vậy hiệu quả thế nào? Tôi chỉ là hắn?
Chu Đạt nở nụ cười.
- Cũng được, mặc dù là vẫn không quá để ý tôi nhưng tôi cảm thấy diễn xuất hôm nay làm hắn xúc động đôi chút. Anh nói đúng, khả năng khống chế của hắn trước phụ nữ đẹp đúng là hơi kém.
- Ha ha, Mai Oánh, tôi nghĩ đó là do cô ra tay. Người bình thường chưa chắc hắn đã như thế, điểm này tôi biết rõ. Tôi chúc cô thành cong trước, chuyện này tôi thấy phải luyện sắt khi còn nóng nếu không kéo xuống không chừng ấn tượng hôm nay sẽ nhạt đi, hiệu quả kém.
Chu Đạt đề nghị.
- Triệu Quốc Đống không phải người bình thường, rất mẫn cảm. Mà tôi rất tự tin vào mình, cho nên tôi hy vọng tiến dần từng bước là hơn.
Mai Oánh không tiếp nhận đề nghị của Chu Đạt.
- Ngoài ra có một số việc phải căn cứ tình hình mà quyết định, việc này còn cần anh tạo cơ hội giúp.
- Mai Oánh, Triệu Quốc Đống bây giờ ở Bắc Kinh, tôi nghĩ cô và tôi sẽ có nhiều cơ hội gặp được hắn. Theo tôi biết hắn hay tới câu lạc bộ Mỹ Châu, có lẽ cô có thể nghĩ biện pháp từ đó.
Chu Đạt rất tự nhiên đề nghị.
- Còn tạo cơ hội như thế nào thì tôi nghĩ cô sẽ có cách. Đương nhiên nếu cần bên tôi phối hợp cũng không vấn đề gì.
- Tôi biết rồi.
Mai Oánh dừng một chút như suy nghĩ gì đó, lát sau cô mới nói:
- Tổng giám đốc Chu, tôi xin hỏi một câu, anh đừng trách. Triệu Quốc Đống thật sự đáng để anh bỏ nhiều công phu, nhiều tiền như vậy sao? Tôi nghĩ nếu hắn biết được tất cả thì anh nói hắn có thể gây khó dễ cho các anh không?
Chu Đạt ở bên kia có lẽ cũng đang suy nghĩ lời của Mai Oánh.
- Mai Oánh, cô phải biết trên đời không có bữa cơm miễn phí, nỗ lực càng nhiều, được càn lớn. Giá trị của Triệu Quốc Đống thì tôi không muốn đánh giá. Tôi chỉ nói với cô, Triệu Quốc Đống rất quan trọng với tập đoàn chúng tôi, trước là thế, bây giờ là thế, sau cũng thế. Tôi không có ý đồ đen tối gì, chỉ muốn quan hệ mật thiết với hắn, thông qua cô chỉ là một loại thủ đoạn mà thôi. Tôi nói hơi thẳng nhưng đúng là vậy. Chúng tôi còn có thể thông qua các phương pháp khác để tăng cường tình hữu nghị với hắn.
Mai Oánh bỏ máy khẽ thở dài một tiếng, mình có thể tin được không? Không thể, nhưng mình có thể từ chối không? Cũng không thể.
…
Triệu Quốc Đống phải thừa nhận Mai Oánh rất hấp dẫn, ít nhất cô thành công lưu lại ấn tượng rất sâu trong lòng hắn. Bóng lưng cô đơn, buồn bã, vẻ đẹp chán chường có thể thoáng cái làm bất cứ người đàn ông nào đồng tình.
Mãi tới khi về nhà Triệu Quốc Đống vẫn nghĩ tới đối phương, may là Mai Oánh chủ động rời đi nếu không Triệu Quốc Đống còn không biết nên ứng phó ra sao.
Triệu Quốc Đống vô thức lắc đầu. Hắn cảm thấy Lưu Thác tổng kết rất đúng về tình hình các bộ. Sâu mà không đục, nói cách khác so sánh với địa phương, cấp bộ oai phong hơn, vấn đề sau lưng không ít nhưng liên quan đến vấn đề sâu hơn thì lại có khả năng khống chế tốt hơn địa phương.
Mình vào Bắc Kinh đã được nửa năm, tính toán thì mấy tháng này làm được không ít việc. Thay đổi chính sách quyền nhập khẩu nguyên liệu pbhoo là một, đây coi như tiếng pháo đầu tiên, bây giờ về cơ bản đã xon, các tỉnh cũng chọn công ty thí điểm thiến ra nước ngoài.
Chỉnh hợp ngành thép coi như một việc, nhưng bây giờ mới đi được hơn nửa, nửa còn lại phải xem tình hình chứng thực của các tỉnh. Hắn đã đề nghị với Tằng Quyền Quân là khi cần thiết phải cùng với văn phòng Quốc vụ viện, Thanh tra chính phủ, Tổng cục bảo vệ môi trường, Bộ tài nguyên môi trường, Bộ lao động.. để tạo thành tổ giám sát tiến hành giám sát, kiểm tra nghiêm ngặt việc chỉnh hợp ngành thép các tỉnh. Nếu công việc này làm xong, Triệu Quốc Đống cảm thấy không uổng phí công lao của minh.