Lộng Triều

Chương 180

Hoàng Trung Kiệt không thể không phục chiêu độc của Triệu Quốc Đống. Mà đầu óc linh hoạt của Triệu Quốc Đống càng làm y không bằng. Đây là lần thứ hai mấy trò của Triệu Quốc Đống thành công. Lần đầu là mấy quyển truyện đổi lấy nhà đầu tư Chiết Giang, lần hai là mấy lời đồn khiến nhà đầu tư Quảng Đông tiến vào Giang Khẩu.

Nếu lần đầu Hoàng Trung Kiệt còn khinh thường đây là mèo mù vớ được cá rán, vậy lần thứ hai mà còn nói là may mắn đúng là nực cười.

Hoàng Trung Kiệt cẩn thận cân nhắc thủ đoạn của Triệu Quốc Đống. Phải nói Triệu Quốc Đống luôn dành nhiều công sức tìm hiểu về đối phương, hơn nữa không chỉ là ở mặt ngoài, thậm chí còn tìm hiểu nhà đầu tư thích gì. Việc này tưởng là thừa nhưng thường có tác dụng rất quan trọng.

Nếu không phải Quảng Đông lo về tình hình an ninh trật tự, nếu bọn họ không biết tình hình ở khu Khai Phát Giang Khẩu rất tốt, chỉ sợ bọn họ không thể đầu tư vào Giang Khẩu.

Chỉ vài ngày Triệu Quốc Đống khiến Hoàng Trung Kiệt khá phục và lại buồn bực. Khoản đầu tư 26 triệu khiến khu Khai Phát Giang Khẩu kéo lại khoảng cách với các quận, huyện. Mặc dù không thể so sánh với Hoa Dương, Vọng Đường, nhưng ít nhất thấy lưng của Lộc Sơn, Long Đàm.

Trong lễ ký kết, Bí thư huyện ủy Lô Vệ Hồng, Chủ tịch huyện Mao Đạo Lâm, Phó chủ tịch huyện Lương Kiến Hoằng đều tham gia. Các nhà đầu tư Quảng Đông sau khi ký kết thì bắt tay vào công việc rất nhanh, yêu cầu trong vòng một tuần phải bắt đầu san nền đất, trong hai tuần bắt đầu xây dựng.

Lô Vệ Hồng liền tỏ thái độ huyện sẽ toàn lực đảm bảo sẽ giúp các công ty xây dựng nhanh nhất, hoàn thành thủ tục nhanh nhất.

Chỉ khổ cho cán bộ phòng Hạng mục. Cù Vận Bạch và Triệu Quốc Đống ra lệnh cho bọn họ trong vòng nửa tháng phải hoàn thành trình tự, tiến vào giai đoạn xây dựng. Thêm cả hai công ty Chiết Giang, mỗi nhân viên của phòng Hạng mục phải theo một công ty, có trách nhiệm đến khi xây dựng xong.

Tạo khu Khai Phát hàng trăm triệu, đây là khẩu hiệu được đưa ra sau khi Cù Vận Bạch và Triệu Quốc Đống bàn bạc. Bây giờ vốn đầu tư vào khu Khai Phát đã hơn 60 triệu, nếu giữ được xu thế này thì năm nay đạt 100 triệu cũng không khó.

Trong bữa tiệc chúc mừng, Lô Vệ Hồng khá tò mò vì cách đánh bại Lộc Sơn. Cù Vận Bạch liền nhỏ giọng giải thích.

Điều này làm ba người Lô Vệ Hồng, Mao Đạo Lâm và Lương Kiến Hoằng cười phá lên. Nếu như không phải tình hình an ninh trật tự của khu Khai Phát Giang Khẩu tốt, nếu không phải Triệu Quốc Đống lợi dụng tâm lý của nhà đầu tư Quảng Đông rồi diễn kịch, nếu không phải Lộc Sơn trùng hợp xảy ra chuyện thì không biết sẽ như thế nào. Dù sao nếu bàn về chất lượng khu Khai Phát thì Lộc Sơn hơn Giang Khẩu một bậc.

- Quốc Đống, cách này của cậu mặc dù không được lộ ra nhưng thịt nào cũng ăn được mà. Nhà đầu tư Quảng Đông dù sao cũng ở lại An Đô, nếu để bọn họ đi nơi khác, chúng ta sẽ có tội.
Lô Vệ Hồng mượn rượu mà nói.

- Ha ha, Bí thư Lô, tôi cũng định chờ việc này xong liền tìm cơ hội nói chuyện với người Quảng Đông. Chẳng qua tình hình an ninh trật tự Giang Khẩu chúng ta đúng là hơn Lộc Sơn, Nghiễm Ninh, điều này không giả. Ít nhất một hai năm qua tôi chưa nghe thấy huyện ta có vụ bắt cóc. Sếp Chu, điểm này sếp rõ nhất phải không?

Lần này Ban quản lý khu Khai Phát mời cả Chu Tinh Văn tới, việc này Chu Tinh Văn đương nhiên là đi. Chu Tinh Văn đã vỗ ngực đảm bảo với nhà đầu tư Quảng Đông, đảm bảo tăng cường lực lượng Đồn công an khu Khai Phát.

- Đúng thế, các vị lãnh đạo cũng chưa từng nghe nói Giang Khẩu chúng ta xảy ra chuyện như vậy phải không? Mặc dù trộm cắp thì không thể cấm tuyệt, nhưng cân nhắc tình hình an ninh trật tự một nơi tốt hay xấu thì phải xem có vụ án ác liệt không, hoặc là nói cơ quan công an có thể kịp thời phá án không? Bí thư Lô, Chủ tịch Mao, Giang Khẩu chúng tab a năm liền phá hết các vụ án giết người, Công an huyện chúng tôi đã dành rất nhiều công sức.

Chu Tinh Văn đương nhiên không bỏ qua cơ hội tuyên dương Công an huyện.

- Ừ, công tác của Công an huyện hai năm qua đã khởi sắc rất nhiều.
Lô Vệ Hồng gật đầu.

- Nhưng mà Bí thư Lô, Chủ tịch Mao, trang bị của Phòng bây giờ rất lạc hậu. Nhà đầu tư Quảng Đông đến thăm Đồn công an khu Khai Phát được trang bị tốt nhất mà không ngừng lắc đầu, cho rằng thiết bị quá lạc hậu. Dù là phương tiện giao thông hay là thông tin đều không thể so sánh với Đồn công an các khu Khai Phát khác.
Chu Tinh Văn thấy tâm trạng Lô Vệ Hồng khá tốt nên không bỏ lỡ thời cơ:
- mấy vị lãnh đạo có nên dành khoaarn kinh phí chuyên môn cho cơ quan công an chúng tôi không? Dù sao muốn tạo hình ảnh của cơ quan công an Giang Khẩu cũng không phải con số nhỏ.

- Thưa các vị lãnh đạo, Đồn công an khu Khai Phát chúng tôi ngoài chiếc xe cảnh sát mới do khu Khai Phát mua cho, còn đâu chúng tôi phải vay tiền các công ty, mục đích là tạo ra ấn tượng tốt đối với các công ty, nhà đầu tư, đồng thời khiến công việc của Đồn công an khu Khai Phát thực hiện tốt nhất.
Triệu Quốc Đống nói.

- Ồ, có việc này sao?
Lô Vệ Hồng nhìn Mao Đạo Lâm và Lương Kiến Hoằng rồi nói:
- Vấn đề này chúng ta đúng là phải suy xét. Lần này nhà đầu tư Quảng Đông đến đầu tư ở chỗ chúng ta, nói rõ hoàn cảnh đầu tư là rất quan trọng. Lão Mao, tôi thấy nên tổ chức Hội nghị thường ủy thảo luận vấn đề này. Lão Chu, anh về nghĩ một kế hoạch cải thiện thiết bị của Công an huyện, báo cáo lên với Bao Thái Bình cùng Phùng Đông Hoa, sau đó đưa ra Hội nghị thường ủy nghiên cứu.

- Ngoài ra chuyện Đồn công an khu Khai Phát vay tiền mua xe thì tôi thấy huyện phải lập tức giải quyết. Khu Khai Phát là động lực kinh tế của Giang Khẩu, nhất là sắp tới có các công ty lớn tiến vào, nếu việc Đồn công an vay tiền mua xe truyền ra sẽ ảnh hưởng tới danh dự Công an huyện và khu Khai Phát, còn ảnh hưởng tới danh dự của Huyện Giang Khẩu.

Lô Vệ Hồng nói như vậy coi như đã quyết định. Chu Tinh Văn và Triệu Quốc Đống đều vui mừng. Công an huyện có thêm một xe không nói, bây giờ Huyện ủy cũng ý thức tình hình an ninh trật tự quan trọng đối với phát triển kinh tế như thế nào.

Trên bàn, Triệu Quốc Đống không ngừng thể hiện sức uống của mình, mời lãnh đạo huyện và Chu Tinh Văn mỗi người ba chén. Điều này làm Lô Vệ Hồng và Mao Đạo Lâm than không chịu được.

Sau khi ăn xong ba người Ban quản lý khu Khai Phát mời lãnh đạo đi hát ở Khách sạn Đông Ninh.

Năm 94 thì phòng Karaoke mới bắt đầu lưu hành, chỉ cần loa tốt, âm thanh tốt, thêm vào đó là màn hình lớn.

Khách sạn Đông Ninh là khu ăn uống, nghỉ ngơi tốt nhất khu Khai Phát, bọn họ muốn cạnh tranh với Khách sạn Giang Thành và Ninh Giang nên dồn không ít tiền. Thiết bị hát đều nhập khẩu từ Châu Âu, giá hát không rẻ, chẳng qua người vào hát lại không tiếc chút tiền đó.

Cù Vận Bạch và Bặc Viễn ngồi một bàn, Triệu Quốc Đống ngồi cùng bàn với Chu Tinh Văn, ba lãnh đạo huyện ngồi một bàn. Bặc Viễn sớm dựa theo ý của Cù Vận Bạch mà gọi mấy cô gái trẻ của Ban quản lý đến hát, nhảy với ba lãnh đạo huyện. Ba lãnh đạo huyện khá vui vẻ, hát, múa với mấy cô bé.

- Quốc Đống, lần này cậu lập công lớn. Tâm trạng mấy hôm nay của Bí thư Lô rất tốt, bình thường căn bản không tham gia mấy cuộc này.
Chu Tinh Văn nhấp ngụm trà rồi nhíu mày nói:
- Trà gì mà có mùi này nhỉ?

- Trà Phổ nhị Vân Nam, nghe nói là trà ngon, giảm huyết áp.
Triệu Quốc Đống nhấp một ngụm rồi nói:
- Sếp Chu uống nhiều thứ này cũng tốt.

- Tôi thích hoa trà hơn.
Chu Tinh Văn lắc đầu nói:
- Lần này Đảng ủy Phòng muốn thêm người, tôi dự định để cậu về nhưng vừa nãy có nói với Bí thư Lô, Bí thư Lô không tỏ thái độ. Có lẽ do cậu phải tiếp tục ở Ban quản lý.

- Ha ha, cảm ơn Sếp Chu đề bạt, chẳng qua tôi thấy Trưởng phòng Lỗ cũng được.

- Đầu cậu nhanh nhạy quá đó. Tôi biết Bí thư Lô không thông qua nên lại nói ra Lỗ Mạn. Bí thư Lô mặc dù không nói gì nhưng xem ra đồng ý.
Quan hệ của Chu Tinh Văn và Triệu Quốc Đống càng lúc càng tốt. Hơn nữa Triệu Quốc Đống có vẻ không muốn phát triển trong Công an huyện, điều này càng làm Chu Tinh Văn yên tâm.

- Vương Quý Nhân thì sao sếp?

- Có lẽ sau 15 thì Ban Tổ chức cán bộ sẽ khảo sát. Xem ra Vương Đức Hòa đã thuyết phục được Bí thư Lô.
Chu Tinh Văn gật đầu nói.

- Phó Trưởng phòng sao?
Triệu Quốc Đống nói.
Bình Luận (0)
Comment