Lộng Triều

Chương 1813

Triệu Quốc Đống nhìn ra ngoài cửa sổ mà không khỏi có cảm xúc.

Năm ngoái cũng đã tới, chẳng qua lúc ấy hắn có thân phận khác. Khi đó hắn cũng chuyên môn trao đổi ý kiến với Đàm Lập Phong và Quan Kinh Sơn, nhưng theo hắn biết khu công nghệ cao An Đô vẫn không có khởi sắc mấy.

Lần này Triệu Quốc Đống không tới xem một công ty cụ thể nào mà hắn muốn nghe ban quản lý khu công nghệ cao báo cáo về tư tưởng quy hoạch của khu, nghe tư tưởng bố cục của khu công nghệ cao. Nhưng từ biểu hiện bề ngoài của khu công nghệ cao thì không có bao thứ đáng giá để xem.

Dù là nhân viên công tác trên xe hay là lãnh đạo liên quan đều cảm thấy tâm trạng chủ tịch Triệu, bí thư Quan, thị trưởng Đàm không được tốt.

Lam Đại ngồi trên xe Kesida thứ hai mà tinh thần khá hoảng hốt.

Thấy Quốc Đống ca xuống rồi có một loạt lãnh đạo thành phố như bí thư Quan, Thị trưởng Đàm cùng với Phó thị trưởng thường trực Vu Triết; thường vụ thị ủy, bí thư kiêm chủ nhiệm ban quản lý khu công nghệ cao - Dịch Hiểu Ba cũng đều ra đón, cô thấy rất tự hào.

Hơn hai năm Quốc Đống ca đã về An Nguyên, bây giờ lấy thân phận chủ tịch tỉnh xuất hiện trước mặt mọi người, đối thủ cạnh tranh trước đây giờ cũng thành cấp dưới, đây có phải áo gấm về nhà không? Nhưng nhìn vẻ mặt của hắn thì giống như không để ý, vẻ tự tin, bình tĩnh kia quả thật còn đẹp trai hơn cả diễn viên truyền hình.

Lam Đại phát hiện mình khó có thể khống chế được những nhung nhớ dành cho Triệu Quốc Đống, trong giấc mơ cô hay nhớ tới cảnh ở phòng ngủ Ngọa Phật Tự, bàn tay của cham vào ngực mình, vào bungjg vào mông mình.

Lam Đại sợ là cả đời không thể thoát khỏi giấc mộng đó. Quốc Đống ca càng chạy càng cao, khoảng cách với mình cũng càng lúc càng xa. Hắn về An Nguyên một tuần nhưng về cơ bản không về Triệu gia mà ở trung khu nhà tỉnh ủy. Thư ký và cảnh vệ luôn đi theo, cuộc sống như vậy có lẽ về sau sẽ theo hắn cả đời.

Lam Đại không biết sau này như thế nào, cuộc sống của hắn sẽ thành như thế nào. Một mình độc thân ở An Đô, Lưu Nhược Đồng không cùng tới. Có lẽ sẽ như vậy nhưng Cổ Tiểu Âu Kiều San thì sao? Lam Đại rất loạn. Cô không phóng túng như Cổ Tiểu Âu, cũng không có nhiều tâm cơ ở phương diện này như Kiều San. Cô muốn lặng lẽ chờ đợi giây phút thuộc về mình. Dù không bao giờ có, dù không có tương lai nhưng cô vẫn muốn như vậy.

Chờ đợi cũng là một loại hy vọng, có hi vọng thì sẽ nghĩ tới.

Triệu Quốc Đống không biết Lam Đại đang suy nghĩ gì. Hắn thấy được Lam Đại đi theo sau Tống Như Phỉ nhưng lúc này hắn chỉ có thể coi như không thấy.

Thành phố An Đô tiếp đón hắn với quy cách rất cao, ngay cả Triệu Quốc Đống cũng thấy hơi quá. Ngoài Đàm Lập Phong, Quan Kinh Sơn, Vu Triết, Dịch Hiểu Ba ra còn có vài lãnh đạo thành phố khác.

Trong trụ sở ban quản lý, Dịch Hiểu Ba báo cáo rất chi tiết về quy hoạch và tư tưởng ba năm tới của khu công nghệ cao, Triệu Quốc Đống cảm thấy mình như trở về thời gian một năm trước mình dẫn đoàn tổ công tác của Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia đến khảo sát khu công nghệ cao. Thành phố An Đô cũng có chút động tác, ít nhất việc phân chia các khu vực công nang của khu công nghệ cao đã có một kết cấu, cũng đưa ra một vài tư tưởng mới nhưng hắn cảm thấy chưa quá thiết thực. Đương nhiên đây cũng là do thời gian quá ngắn.

Chẳng qua theo Triệu Quốc Đống thấy Thành phố An Đô đang ở trạng thái lửa cháy tới tận lông mày, nếu muốn dựa theo bước tiến bình thường thì chỉ sợ rất có thể bị các nơi khác bỏ qua chứ không chỉ có mình Ninh Lăng.

Vũ Hán ở đông bắc, Trùng Khánh, Thành Đô phía tây cũng đưa ra khẩu hiệu trở thành trung tâm kinh tế của khu vực đất liền. Khu vực duyên hải như một cây cung, khu vực đất liền giống như phạm vi dây cung bao trùm, ai thành tên đặt lên đó chính là mục tiêu cạnh tranh của các thành phố khu vực đất liền.

Dịch Hiểu Ba giới thiệu xong, Phó thị trưởng thường trực Vu Triết tiến hành bổ sung, chủ yếu nói khu công nghệ cao bắt đầu có ý giảm và chuyển một số công ty không phù hợp chính sách ngành nghề của khu công nghệ cao, ngoài ra cũng cố gắng bồi dưỡng sản nghiệp mới.

- Kinh Sơn, Lập Phong, mấy người các anh cũng ở đây, tôi mới tới nên nhiều tình huống còn chưa rõ. Tôi vốn không định nói gì miễn bị coi là chỉ tay chỉ chân nhưng tôi có một cảm giác, ừ, nói như thế nào nhỉ, không quá hài lòng.
Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút rồi cảm thấy nên nói một chút.

Về cảm tưởng Triệu Quốc Đống đúng là không hài lòng, mặc dù quy hoạch tư tưởng cũng có vài cái mới nhưng hiệu quả quá chậm nhất là khi đối thủ cạnh tranh ở khắp nơi. An Đô nếu cứ tiến bước theo tiết tấu này chỉ sợ khó có thể đuổi kịp.

Quan Kinh Sơn cùng Đàm Lập Phong hơi căng thẳng, Vu Triết và Dịch Hiểu Ba cũng khẩn trương. Vị chủ tịch Triệu này giỏi làm kinh tế, Ninh Lăng vẫn ở đó, người ta có tư cách để nói, nếu như phê bình nặng lời thì anh cũng chỉ có thể ngồi im mà nghe.

- Tôi cảm thấy so với năm trước tôi tới thì khu công nghệ cao cũng có chút biến hoá đáng mừng. Vừa nãy thị trưởng Vu cũng giới thiệu quan niệm của khu công nghệ cao có thay đổi, tôi thấy vậy là tốt. Khu công nghệ cao An Đô được định vị làm gì? Khu công nghệ cao chính là nơi tụ tập các ngành khoa học kỹ thuật cao lại, phải có các sản nghiệp có nội dung khoa học kỹ thuật và tiềm lực phát triển, hoặc chính là sản nghiệp mới có chiến lược phát triển tốt.

Triệu Quốc Đống vừa suy nghĩ vừa nói:
- Định vị khu công nghệ cao không ngại nhìn xa một chút, tài nguyên đất đai có hạn mà vị trí khu công nghệ cao An Đô ở đây, không ai có thể thay thế được. Nó giống như Thành phố An Đô vậy, chính là muốn đặt ở tầm cao của tỉnh. Có thể có người nói chúng ta bây giờ gặp phải áp lực cực lớn, khu công nghệ cao gặp phải cạnh tranh cũng rất lớn, ở tình huống này phải bình tĩnh. Nhưng tôi muốn nói bình tĩnh không phải là không làm gì, không phải là ngồi chờ. Tôi cho rằng khu công nghệ cao nếu có quy hoạch rồi thì phải tiến hành ngay, phải cân nhắc ý đồ của nhà đầu tư xem làm như thế nào hấp dẫn các công ty phù hợp với khu công nghệ cao An Đô, ở điểm này cần phải làm đủ các công tác chuẩn bị, chỉ như vậy thì trồng ngô đồng mới có thể hấp dẫn được phượng hoàng tới, nếu không mấy loại gà rừng, quạ đen tới thì sẽ mất ý nghĩa.

Câu nói vị trí của An Đô không ai thay thế được của Triệu Quốc Đống làm Quan Kinh Sơn và Đàm Lập Phong đều giật mình. Hôm nay Triệu Quốc Đống tới hấp dẫn bọn họ nhất chính là câu nói này. Hiện trạng của khu công nghệ cao như vậy, vấn đề tồn tại bọn họ biết rõ. Triệu Quốc Đống cũng không phải thần tiên mà biến đá thành vàng. Vấn đề hắn nói thì bọn họ đã sớm nghĩ tới, quan trọng nhất là tìm được điểm vào, áp dụng vào thực tế. Nhưng lời Triệu Quốc Đống nói không thể không làm hai người động tâm.

Nếu Triệu Quốc Đống thật sự cho rằng địa vị của An Đô không thể thay thế, cũng có nghĩa hắn cho rằng Ninh Lăng thể thay thế vị trí trung tâm An Nguyên của An Đô, đây chính là liều thuốc kích thích cho An Đô, như vậy An Đô muốn tranh thủ tỉnh ủng hộ sự phát triển của An Đô cũng dễ hơn. Ý kiến của Triệu Quốc Đống cũng đại biểu ý kiến của ủy ban tỉnh. Hai người Quan Kinh Sơn đều ý thức được đây là cơ hội tuyệt vời.

- Ctit, ý kiến của ngài rất chính xác, bí thư Kinh Sơn và tôi vẫn suy nghĩ mãi vấn đề định vị ủa An Đô, không chỉ là khu công nghệ cao mà là của cả Thành phố An Đô. Thành phố An Đô phải phát huy tác dụng như đầu rồng, phải làm những việc cần làm. Ví dụ như ngài nói đến các ngành truyền thống gây ô nhiễm môi trường, tiêu tốn năng lượng lớn thì chúng tôi sẽ kiên quyết từng bước cắt giảm. Đồng thời phải phát huy ưu thế và địa vị của An Đô để phát huy tính đặc biệt của khu công nghệ cao. …

Đàm Lập Phong và Quan Kinh Sơn thoáng nhìn nhau sau đó Đàm Lập Phong lên tiếng.

Triệu Quốc Đống như không cảm thấy hàm nghĩa trong lời nói của Quan Kinh Sơn. Hắn gật đầu nói:
- Lập Phong, đúng là như vậy, An Đô không thể chỉ đứng ở góc độ của An Đô, mà phải đặt ở tầm vĩ mô toàn tỉnh, lợi dụng sự phát triển của An Đô mà thúc đẩy toàn tỉnh. Ngược lại An Đô cũng cần lợi dụng quy hoạch của tỉnh để xây dựng mình thành trung tâm của tỉnh.

Đàm Lập Phong và Quan Kinh Sơn thoáng yên tâm, đây là lần đầu Triệu Quốc Đống tỏ rõ thái độ, địa vị trung tâm điều này có nghĩa thái độ của tỉnh đã rõ ràng.
Bình Luận (0)
Comment