Lộng Triều

Chương 1833

- Sao, đây là đang ép cung hả?
Thấy trình độ biểu diễn của Bối Thiết Lâm tăng lên nhiều, Triệu Quốc Đống bất đắc dĩ chỉ có thể cười ha hả nói.
- Định ăn vạ ở chỗ tôi à?

Bối Thiết Lâm hầm hừ nói:
- Chủ tịch Triệu, ngài nói như vậy cũng được, chủ tịch Dương tới Miên Châu chúng tôi mấy chuyến? Cái nhìn cũng đã nhìn, chỗ cần đi cũng đã đi, mấy viện nghiên cứu cũng đến, điều tra, tọa đàm, còn mời đơn vị thiết kế và xây dựng đến nghe ý kiến, ngay cả ngân hàng cũng gặp mặt, cũng trao đổi với đồng chí phụ trách hạng mục này của Ủy ban khoa học, công nghệ và công nghiệp Quốc phòng, tôi cảm thấy công việc coi như làm đủ rồi nhưng sao tỉnh vẫn chưa có động tĩnh. Hôm nay nếu chủ tịch Triệu mặc kệ Miên Châu sống chết thì tôi không đi.

- Được, không đi cũng không sao, tôi dù sao cũng chỉ có một mình. Âu Dương, pha trà cho bí thư Bối, tôi và y ở đây nói chuyện thâu đêm, cơm tối không cần ra ngoài, bảo nhà khách làm mấy món là được, uống Tam nguyên hồng hay ninh thuần? Hay là bích ngọc nhũ đi.
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói.

Bối Thiết Lâm á khẩu, hắn không ngờ Triệu Quốc Đống lại dùng cách này đối phó mình.

Bối Thiết Lâm cũng biết nỗi khó xử của Triệu Quốc Đống. Chuyện này chủ yếu nằm ở chỗ Lăng Chính Dược, mà Lăng Chính Dược lúc trước cảm thấy phản cảm với việc này cũng không phải không có nguyên nhân.

Ủy ban khoa học, công nghệ và công nghiệp Quốc phòng yêu cầu rất ngặt, mấy cơ quan kia cũng đều là các nơi tranh nhau kéo vào nên đặt điều kiện khá khó khăn. Bên Miên Châu đã nhượng bộ rất lớn trong giá đất và xây dựng cơ sở vật chất, thậm chí kể cả mấy vấn đề khác như xử lý nước thải sinh hoạt, công viên, diện tích cây xanh, đường giao thông, trường mầm non thậm chí thành lập Đồn công an cũng được ghi rõ trong thỏa thuận. Bảo sao Lăng Chính Dược xem xong bản thỏa thuận lại khó chịu. bây giờ Ủy ban khoa học, công nghệ và công nghiệp Quốc phòng lại có chuyện, Lăng Chính Dược càng tức giận, càng bất mãn vì thỏa thuận vội vàng của Thị ủy, ủy ban Miên Châu.

Bối Thiết Lâm cũng có chỗ khổ không thể nói ra. Trước đây khi điều tới Miên Châu làm Bí thư thị ủy, người ngoài đều nói hắn lên chức, từ Thông Thành đến Miên Châu bề ngoài đúng là thế thật. Nhưng khổ sở trong đó chỉ có Miên Châu biết được.

Thời kỳ huy hoàng của Miên Châu đã đi qua, gánh nặng rất lớn. Nhiều tập đoàn nhà nước khổng lồ rơi vào khó khăn, thu nhập của công nhân nhiều năm liền tăng quá chậm, thậm chí không tăng, các ngành truyền thống gặp khiêu chiến rất lớn. Bối Thiết Lâm sau khi tới Miên Châu vẫn suy nghĩ làm như thế nào phá vỡ cục diện này, mà hạng mục hành lang khoa học kỹ thuật Tỳ Bà Khê chính là cơ hội mà hắn và thị trưởng Chu Cánh Sinh nhất trí nhận định,

Đúng là căn cứ lý do này nên hai người bọn họ mới cắn răng chấp nhận điều kiện rất ngặt nghèo của đối phương, cũng cho rằng hành lang khoa học kỹ thuật này có thể liên tiếp với quy hoạch đô thị của Miên Châu, qua đó rót thêm sức sống cho Miên Châu. Mà hành lang khoa học kỹ thuật được xây dựng xong thì rất nhiều tài nguyên nghiên cứu khoa học cũng sẽ kéo theo nhiều công ty tới đây … Đối với Miên Châu đang tìm điểm đột phá mà nói thì đây là sức hấp dẫn không thể chống cự, dù đối phương có yêu cầu khó khăn hơn nữa thì bọn họ vẫn đồng ý.

Bối Thiết Lâm cùng Chu Cánh Sinh đã tính toán rất kỹ, thậm chí còn chuẩn bị chịu áp lực trên tỉnh ủy nhưng chỉ không tính được việc Ủy ban khoa học, công nghệ và công nghiệp Quốc phòng sắp giải thể, sát nhập vào Bộ Công nghiệp và Công nghệ thông tin.

Bọn họ đã từng hy vọng thị xã có thể duy trì được, xem có thể kéo dài tới lúc Bộ Công nghiệp và Công nghệ thông tin thành lập hay không? Nhưng rất nhanh bị thực tế vô tình đánh nát niềm tin. Bộ Công nghiệp và Công nghệ thông tin phải tới khi Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc lần thứ 10 diễn ra thì mới được thành lập, lúc ấy thức ăn đã nguội lạnh hết.

Nhưng Miên Châu không thể chấp nhận thất bại này vì thế Bối Thiết Lâm mới mặt dày chèo kéo tỉnh để tiếp tục thúc đẩy hành lang khoa học kỹ thuật này.

Bối Thiết Lâm hít sâu một hơi nói:
- Chủ tịch Triệu, tôi thật sự tới bước đường cùng rồi, bên kia cũng không thể trì hoãn, tôi lo nếu chậm thì sẽ làm ngân hàng và các công ty xây dựng hết tin tưởng, đến lúc ấy một lần nữa muốn khởi động lại sợ là phải trả giá lớn hơn nữa. Coi như tôi xin anh một lần, được không?

Giọng nói đầy trầm trọng của Bối Thiết Lâm làm Triệu Quốc Đống giật mình. Hắn biết Bối Thiết Lâm nếu không đến bước cuối cùng sẽ không nói như vậy. Hắn cũng có chút động tâm, dù sao đây cũng là vì công việc, Bối Thiết Lâm đã hạ mình xin như vậy đúng là không dễ dàng gì.

Triệu Quốc Đống kéo tay bảo Bối Thiết Lâm ngồi xuống, hắn rất chân thành nói:
- Lão Bối, anh và tôi quen biết đã nhiều năm, nói ra tôi còn nợ anh, anh cảm thấy tôi là loại người đó sao? Nhưng anh cũng biết đây không phải việc nhỏ, không phải mình tôi nói là được. Tôi biết hạng mục này rất quan trọng đối với sự phát triển của Miên Châu, nhưng khi mà hội nghị thường vụ tỉnh ủy chưa có quyết định rõ ràng, tôi không thể có hứa hẹn gì với anh, cũng không thể đi ngược nguyên tắc mà đầu tư trước, nhưng tôi sẽ cố gắng hết mức xúc tiến việc này.

Bối Thiết Lâm thở dài một tiếng, mặt đầy khó coi. Hắn biết Triệu Quốc Đống nói thật nhưng thực tế làm hắn không thể không như vậy.
- Chủ tịch Quốc Đống, tôi cũng không muốn vòng vo với anh, Miên Châu cùn lắm chỉ kéo thêm một tháng nữa, nhưng chúng tôi cũng phải vi phạm vận dụng một ít tài chính vốn không thể động. Anh cần cho tôi thời gian chính xác, nếu thật sự không được thì tôi cũng tiện tính toán.

Triệu Quốc Đống cúi đầu suy nghĩ một chút:
- Cho tôi hai tuần, trong vòng hai tuần hội nghị thường ủy sẽ quyết định việc này. Có được hay không thì tôi cũng không thẹn với lương tâm.

Bối Thiết Lâm không nói nhiều mà cầm chặt tay Triệu Quốc Đống. Y đứng lên nói:
- Hôm nay tôi không làm phiền anh nữa, chờ việc này thành thì tôi sẽ xin nghỉ hai ngày rồi nói chuyện với anh.

….

Sau khi Bối Thiết Lâm đi, Triệu Quốc Đống ý thức được mình đã gánh việc rất khó giải quyết.

Thái độ của Long Ứng Hoa rất rõ ràng, trong hội nghị thường trực ủy ban và hội nghị thường ủy hắn đã nói rõ ủy ban tỉnh sẽ không dùng bất cứ phương pháp nào tham gia hạng mục vô đáy này, ít nhất trong thời gian ngắn sẽ không cân nhắc tới, tốt nhất đợi sau khi Bộ Công nghiệp và Công nghệ thông tin chính thức thành lập rồi một lần nữa tiến hành đàm phán với Bộ Công nghiệp và Công nghệ thông tin.

Ý kiến này không thể không nói là có lý nhưng Triệu Quốc Đống cảm thấy đây là biểu hiện của sự nông cạn thậm chí còn mang theo tâm lý cá nhân.

Hành lang khoa học kỹ thuật này được trung ương thí điểm là trụ sở nghiên cứu khoa học cấp quốc gia, nếu như hạng mục này có vấn đề gì thì có thể sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của An Nguyên trong mắt các bộ liên quan, không nói là ảnh hưởng lớn tới hạng mục sau này, hơn nữa sẽ làm Miên Châu mất cơ hội phát triển hiếm có. Vì thế dù nhìn từ góc độ nào thì hạng mục này cần khởi động một cách nhanh chóng, toàn diện.

Thái độ của Long Ứng Hoa không đáng ngại, nhưng có lẽ hắn đại biểu cho quan điểm của Lăng Chính Dược. Trước đó Triệu Quốc Đống đã trao đổi qua với Lăng Chính Dược về vấn đề này, Lăng Chính Dược chỉ nghe và nói cần cân nhắc, phải trưng cầu ý kiến nhiều mặt.

Triệu Quốc Đống không muốn nhanh như vậy đã có xung đột với Lăng Chính Dược. Nếu có cục diện đối lập trên hội nghị thường ủy thì dù có thể qua hay không cũng không phải điều Triệu Quốc Đống muốn thấy. Vì thế hắn hy vọng thông qua giao tiếp mà thuyết phục được Lăng Chính Dược. Hắn cũng tin Lăng Chính Dược mặc dù có cái nhìn về hạng mục này nhưng ở tình hình hiện nay thì hắn phải cân nhắc lợi hại.

Từ nào đó góc độ mà nói, Lăng Chính Dược mặc dù khó đối phó hơn so với Tề Hoa Long Ứng Hoa nhưng hắn phải có ánh mắt rõ ràng hơn. Triệu Quốc Đống cũng tin đối phương có ý thức đại cuộc, khi quan hệ tới được mất của một thành phố, thị xã thì hắn dù thật lòng không muốn nhưng vẫn phải nhận thức đầy đủ tình huống.

QUyền chủ động tổ chức hội nghị thường vụ nằm trong tay Lăng Chính Dược, mình mặc dù có quyền đề nghị nhưng quyết định vẫn là do Lăng Chính Dược. Đây cũng là vấn đề khó xử, mà tình hình bên Miên Châu không thể kéo dài được nữa. Vì thế mình có lẽ không thể không tìm kiếm vài con đường đẩy nhanh tiến độ, xem có thể đạt được đột phá hay không?

Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng lắc đầu cười khổ. Xem ra Trần Anh Lộc vẫn là một cửa mà mình không thể bỏ qua. Dù đi tới vị trí hôm nay thì mình vẫn phải qua lại với đối phương.
Bình Luận (0)
Comment