Lộng Triều

Chương 1853

Triệu Quốc Đống thoáng nhìn đồng hò, cảnh sát giao thông bốn phút đã tới, đồn công an và phân cục Liên Hồ mất 12 phút, có lẽ cảnh sát giao thông vừa lúc ở ngay gần đây nếu không cảnh sát giao thông cùng cả xe kéo sao tới nhanh như vậy.

- Cận Lỗi, đây là người phụ trách giao thông hả, chuyện rất đơn giản, lái xe của tôi dừng xe ở đây, tôi sang Hoa Châu đi dạo về kết quả quản lý bảo vệ của Kim Đỉnh nói chúng tôi chiếm vị trí đỗ xe chuyên môn của sếp bọn họ, không cho đi. Tôi ở đây đợi gần tiếng, đối phương không ngừng trêu chọc. Ừ, các anh chắc biết sếp mà hắn nói, xe Lincoln này chắc của sếp hắn, chắn trước xe tôi, dù nói như thế nào cũng không đi. Tôi gọi cảnh sát giao thông tới, đối phương rất kiêu căng, kết quả các anh thấy đó, đám bảo vệ này dùng bạo lực ngăn cản cảnh sát giao thông chấp pháp, làm cảnh sát giao thông bị thương.

Triệu Quốc Đống xua tay trông rất lạnh nhạt.
- Tôi không biết nơi này sao lại thành chỗ đỗ chuyên dụng của tư nhân. Lão Trương, anh nói đây là bãi đỗ xe của câu lạc bộ Kim Đỉnh hay là công cộng?

- Báo cáo chủ tịch tỉnh, đây là bãi đỗ công cộng, điểm này tôi có thể khẳng định.
Trương Phong mặt mày nghiêm túc đáp.

- Vậy tại sao bọn họ có thể lấy làm của riêng. Ngoài ra các anh quy hoạch bãi đỗ xe đúng là thích hợp thật, cả khu vực này không có, ngay cả cầu Đồng Ngưu, cầu Hồng cũng không có nhưng vừa lúc có ngay ở cửa câu lạc bộ Kim Đỉnh. đây là dựa vào cái gì?

Triệu Quốc Đống liếc nhìn Trương Phong. bãi đỗ xe công cộng do Ủy ban xây dựng thành phố cùng tổng đội cảnh sát giao thông thành phố liên hợp quy hoạch, bãi đỗ xe vốn cũng có chút vấn đề, Trương Phong biết mấy mánh khóe trong đó. Bây giờ Triệu Quốc Đống vừa nói làm Trương Phong đổ mồ hôi.

Thấy mặt Trương Phong trở nên khó coi, Cận Lỗi lại có thể ưỡn ngực về phía trước, Triệu Quốc Đống cũng không nói thêm vấn đề bãi đỗ xe mà chi lạnh nhạt nói.
- Công nhiên dùng bãi đỗ xe công cộng làm của riêng, hành vi này tôi không nói nhiều, lúc quy hoạch có lẽ không được tốt cho lắm. Lão Trương, ở đây công khai dùng bạo lực chống cự cảnh sát giao thông chấp pháp, tôi không còn gì để nói. Chẳng lẽ đây không phải đất của nước ta, không phải do Đảng cộng sản chấp chính? Pháp luật không bao trùm được tới đây ư? Tại sao những người này lại bá đạo như vậy? Sau lưng có nguyên nhân gì? Lão Cận, nghe nói anh bây giờ là chính ủy phân cục Liên Hồ, tôi hy vọng anh có thể trong thời gian ngắn nhất có câu trả lời với đồng chí Phú Hải, cũng mời đồng chí Phú Hải có câu trả lời cho tôi.

Bộ Phú Hải – giám đốc Sở công an. Câu này làm Cận Lỗi, Trương Phong liên tục gật đầu vâng dạ.

Xe kéo đã kéo xe Lincoln sang bên, mà trước khi cảnh sát giao thông hành động thì xe BMW và xe Aston Martin đã sớm biến mất.

Xe Audi nhanh chóng rời đi chỉ còn lại Điêu Nhất Bằng với khuôn mặt bất an lo lắng.

Hơn 10 tên bảo vệ bị bắt vì tội chống người thi hành công vụ, đương nhiên cũng không thiếu tên quản lý bảo vệ câu lạc bộ Kim Đỉnh.

Điêu Nhất Bằng đương nhiên biết chuyện tuyệt đối không thể kết thúc như vậy. Cận Lỗi trước khi đi đã bỏ lại một câu tự cầu phúc.

Cô ả họ Tô lạnh lùng ngồi trên xe BMW, bên cạnh là họ Hồng với vẻ mặt âm trầm.

- Đây là người anh chọn hợp tác?
không khí trong xe rất căng làm người ta khó thở. Đến khi cô gái họ Tô lên tiếng mới làm họ Hồng thoáng thở dài một tiếng.
- Tôi không biết người như thế sao có thể ở Thành phố An Đô nhiều năm như vậy không chết. Trên trán hắn viết rõ ba chữ “tôi muốn chết”

Cô gái họ Tô nói với giọng rất ác độc làm họ Hồng lần đầu tiên cảm thấy được sự hung hăng bá đạo của cô gái trông điềm đạm, lạnh nhạt này. Khi cảnh sát bắt đầu có hành động với đám bảo vệ Kim Đỉnh, khi Triệu Quốc Đống trực tiếp lên xe rời đi, cô gái họ Tô cũng rất kích động bảo mình rời đi, còn còn trực tiếp không nghe cuộc gọi của Điêu Nhất Bằng.

- Lão Điêu thực ra.
Họ Hồng vừa lên tiếng đã bị cô gái cắt ngang.
- Hồng thúc, ông và bố tôi quan hệ nhiều năm, tôi rất tôn trọng ông nhưng chuyện này tôi cảm thấy ông xử lý không ổn. Ông ở An Đô nhiều năm như vậy chẳng lẽ không biết ai có năng lực, ai có đạo hạnh ở An Đô này sao? Điêu Nhất Bằng có thể là có chút thế lực, cũng có chút quan hệ nhưng chúng ta lần này không phải là tìm một hai khu đất, không phải ăn sổi. Chúng ta muốn chính là mượn cơ hội An Đô muốn xây dựng thành phố quốc tế hóa, cải tạo nội đô để mà đứng vững ở An Đô. Chọn tên không biết trời cao đất rộng như Điêu Nhất Bằng sẽ làm chúng ta chịu tổn thất lớn mà thôi. Chuyện hôm nay đã lộ hết vấn đề của hắn, chuyện này còn không biết nặng nhẹ thì ngã là chuyện sớm hay muộn.

Họ Hồng ngẩn ra.
- Tôi không hiểu nhầm đó chứ? Ý của cô là quyết định không hợp tác với bất động sản Đỉnh Hồ?

- Ừ, người như vậy chỉ hại mình hại người.
Cô gái họ Tô rất dứt khoát nói.
- Chuyện cứ quyết định như vậy đi, ông không nên cảm thấy có gì đáng tiếc. Tôi đoán Điêu Nhất Bằng lần này sợ không xoay người được.

- Không đến mức đó chứ?
Họ Hồng giật mình nói.
- Dù đóng cửa câu lạc bộ Kim Đỉnh thì cũng không ảnh hưởng mấy tới hắn. Ngành chính của hắn vẫn là bất động sản hơn nữa tôi cảm thấy chưa đến mức đó, giao thằng nào bên dưới thì sẽ không ai truy cứu tới cùng. Chủ tịch tỉnh không đến mức hẹp hòi thế chứ? Điêu Nhất Bằng có quan hệ rộng, sâu ở tỉnh, thành phố. Nếu không thì hắn sao có thể làm thoải mái như vậy ở An Đô?

- Hừ chi tiết quyết định thành bại, tính cách quyết định vận mệnh. Thật là khó có thể giải thích được sao hắn sống lâu như vậy ở nơi Đảng cộng sản chấp chính. Với bản lĩnh đó của hắn mà không xảy ra chuyện gì là do hắn may mắn. Nhưng tôi thấy may mắn của hắn đến cuối rồi. Hợp tác với người như vậy có chết cũng không biết lý do. Tô gia chúng tôi tuyệt đối không hợp tác với người chết sống như vậy.
Cô gái họ Tô không hề khách khí nói.

Họ Hồng một lúc lâu không nói gì.

- Hồng thúc, tôi biết ông bây giờ cũng cảm thấy khó có thể quyết định, không sao, chúng ta có thể xem một chút. Tôi dám xác định đêm nay Điêu Nhất Bằng có thể không sao nhưng một tháng sau hắn sẽ xong đời.
Cô gái họ Tô khẽ cười nói:
- Đến lúc ấy ông sẽ cảm thấy phán đoán của tôi là chính xác.

- Cô khẳng định như vậy?
họ Hồng ngẩn ra.
- Cô cho rằng chủ tịch Triệu sẽ đối phó Điêu Nhất Bằng? Không tới mức đó chứ? Chủ tịch tỉnh mà chấp nhặt việc nhỏ này sao?

- Hừ, tính cách của Triệu Quốc Đống có lẽ ông không biết. Hắn có lẽ không nhất định chú ý bị người chặn ở bãi đỗ xe. Dù sao ở đâu cũng có vài tên anh chị… nhưng dám công khai khiêu chiến pháp luật thì chính là chạm vào nguyên tắc của hắn. Tôi cảm thấy hắn rất khó dễ dàng tha thứ điểm này.
Cô gái họ Tô lạnh lùng nói.

- Cô trước kia biết chủ tịch tỉnh?
Họ Hồng nghe ra một chút.

Cô gái họ Tô một lúc lâu không nói, sau đó từ tốn nói.
- Xem như có duyên gặp mặt vài lần, có lẽ hắn không có ấn tượng đối với tôi, đều là khá trùng hợp gặp sau đó tôi về nhà …

Có lẽ cảm thấy mình nói lỡ lời, cô gái lắc đầu không nói thêm.
- Hồng thúc, ông nếu cảm thấy Điêu Nhất Bằng còn cơ hội xoay mình thì chúng ta không ngại xem một chút, một tháng cũng không lâu mà.

Điêu Nhất Bằng như kiến bò trong chảo nóng, hắn không ngờ một hành vi của mình lại dẫn tới việc lớn đến như vậy.

Khi hắn thấy Cận Lỗi mặt không chút thay đổi tỏ vẻ phải nghiêm túc điều tra vụ việc, hắn biết chuyện sợ khó giải quyết ổn thỏa.

Hắn không quen Cận Lỗi mấy nhưng lại rất quen phân cục trưởng phân cục Liên Hồ - Đinh Nghiêu Đông, nhưng hắn gọi tới thì máy điện thoại của Đinh Nghiêu Đông tắt áy.

Hắn biết Đinh Nghiêu Đông đi nước ngoài, trước khi đi hắn còn chuyên môn bày tiệc tiễn Đinh Nghiêu Đông ở Kim Đỉnh. Nhưng Đinh Nghiêu Đông là con cáo già, ăn uống vui chơi có thể nhưng chính thức nói đến gì đó thì hắn rất hàm hồ.

Điêu Nhất Bằng biết câu lạc bộ Kim Đỉnh lần này có thể phải đóng cửa. Nhưng hắn chưa quá thảm, câu lạc bộ Kim Đỉnh tính gì. Hắn có tài chính càng hùng hậu hơn.
Bình Luận (0)
Comment