Tương Hữu Tuyền xem ra sớm nghĩ tới vấn đề này, bây giờ nói ra chính là thời cơ tốt nhất.
- Không giấu gì anh, tôi và Lưu Triệu Quốc có quan hệ từ lâu, ừ chính xác mà nói là có ơn giúp đỡ. 15 năm trước tôi còn là cảnh sát nhỏ ngẫu nhiên gặp Lưu ca, sau đó Lưu ca giúp tôi không ít. Ừ, nhất là bước đầu tiên trong con đường làm quan của tôi, lúc cạnh tranh chức trưởng đồn công an thì Lưu ca phát huy một ít sức ảnh hưởng.
Triệu Quốc Đống như nhớ lại việc mình gặp Lưu Triệu Quốc ở chùa.
- Về phần sau đó tôi rời khỏi hệ thống công an tiến vào chính quyền nên ít liên lạc hơn. Về sau tôi đều công tác ở Ninh Lăng, Hoài Khánh hoặc là ở bộ, không làm việc ở An Đô. Mà Lưu ca ở mãi An Đô, nhưng quan hệ của chúng tôi vẫn còn đo. Mãi về sau xảy ra một chuyện nên quan hệ mới từ từ nhạt đi.
Với thân phận của Tương Hữu Tuyền đương nhiên không thể nào không biết gì về vấn đề của Lưu Triệu Quốc. Lưu Triệu Quốc có nhiều ý kiến phê phán, không ít là nhằm thẳng vấn đề trung tâm. Ít nhất theo Triệu Quốc Đống biết Ủy ban kỷ luật tỉnh đã mơ hồ liệt Lưu Triệu Quốc vào đối tượng giám sát trọng điểm. Chẳng qua vẫn chưa tìm được chứng cứ rõ ràng, mà bản thân Lưu Triệu Quốc cũng khá linh hoạt, tinh ranh nên chưa chính thức chạm vào hắn.
Có thể nói Lưu Triệu Quốc nếu tiếp tục ngồi ở vị trí này thì lật thuyền cũng là chuyện sớm muộn. Triệu Quốc Đống và Khâu Nguyên Phong lo nhất là Lưu Triệu Quốc ngã vào lúc cuối cùng này. Nhưng bây giờ Lưu Triệu Quốc đã không nghe lời người khác nói, có lẽ chỉ khi nào bị điều tra thật sự thì hắn mới tỉnh ngộ.
Nhưng thật sự chỉ có thể chờ tới ngày đó thôi sao?
- Chủ tịch, tôi cảm thấy đã đến lúc điều chỉnh Lưu Triệu Quốc. Có một số việc không thể kéo dài, nếu không sẽ không thể cứu vãn.
Tương Hữu Tuyền bình tĩnh nói.
- Ừ, tôi đồng ý.
Triệu Quốc Đống hiểu ý của Tương Hữu Tuyền. Lưu Triệu Quốc có rất nhiều vấn đề, nếu không điều chỉnh có lẽ sẽ xảy ra chuyện vào lúc này. Nếu như điều chỉnh ít nhất chứng minh tỉnh ủy chú ý đến điểm này, mặc kệ về sau hắn gặp chuyện không may hay là vững vàng quá độ đều là chuyện tốt. Gặp chuyện cho thấy tỉnh ủy có quyết định sáng suốt, vững vàng quá độ thì là bảo vệ cán bộ.
Câu nói ngắn gọn làm Tương Hữu Tuyền ngẩn ra, sau đó hắn cười nói.
- Chủ tịch Triệu, chuyện này chỉ là có một câu như vậy là được sao?
- Ha ha, anh còn muốn tôi nói thế nào chứ? Không nói cái khác, tôi cảm thấy nếu như có thể nhắc nhở Lưu ca một chút thì có lẽ Lưu ca sẽ hối cải, tiếp nhận an bài của tỉnh.
Triệu Quốc Đống cũng nở nụ cười.
- Tôi hy vọng Lưu ca có thể sáng suốt chấp nhận thực tế, không nên cố chấp.
Về vấn đề Lưu Triệu Quốc đi đâu cũng làm hai vị lãnh đạo chủ yếu của An Đô đau đầu. Lưu Triệu Quốc là thường vụ thị ủy có tư cách lâu năm nhất của An Đô, lại kiêm chức cục trưởng Cục công an thành phố. Tuy nói nhất định phải điều chỉnh nhưng đưa hắn tới vị trí nào cũng là một vấn đề.
Sau khi hội nghị thường vụ tỉnh ủy hôm qua kết thúc Quan Kinh Sơn đã gặp Tương Hữu Tuyền bàn về vấn đề của Lưu Triệu Quốc. Thị ủy An Đô cũng hiểu cứ kéo dài mãi chuyện của Lưu Triệu Quốc là không ổn. Đinh Sâm cùng Lưu Triệu Quốc có quan hệ tốt nên luôn nói tạm để đó. Bây giờ tình hình thay đổi, Đinh Sâm đã đi, Lưu Triệu Quốc cũng có thể biết điều nhận an bài của tỉnh.
Tương Hữu Tuyền cũng có thái độ ủng hộ ý kiến của Thành phố An Đô, nhưng việc điều chỉnh Lưu Triệu Quốc dính tới rất nhiều mặt, hắn cần chăm chú phân tích các phương án. Nhất là quan hệ giữa Triệu Quốc Đống và Lưu Triệu Quốc cũng là một vấn đề. Bây giờ Triệu Quốc Đống chủ động hẹn đi dạo, hơn nữa lại xuất hiện việc kia nên việc điều chỉnh Lưu Triệu Quốc cũng là hợp lý.
- Chủ tịch, tôi cũng coi như báo cáo chuyện này với anh. Thị ủy An Đô cũng có ý kiến này. bí thư đảng ủy chính pháp và cục trưởng Cục công an thành phố An Đô không phải bình thường, bí thư Kinh Sơn nói với tôi là muốn do hai người phụ trách. Bí thư đảng ủy chính pháp là bí thư đảng ủy chính pháp, cục trưởng Cục công an là cục trưởng Cục công an, mỗi người có trách nhiệm riêng. Đợt điều chỉnh sau đây sẽ tiến hành theo ý đồ này.
Tương Hữu Tuyền thấy Triệu Quốc Đống không có ý gì khác nên yên tâm.
- Về phần Lưu Triệu Quốc điều chỉnh tới đâu tôi nghĩ mình cần trao đổi với Ban Tổ chức cán bộ.
Triệu Quốc Đống gật đầu, Tương Hữu Tuyền thật ra sớm có chủ ý, Triệu Quốc Đống biết mình có thái độ gì thì Lưu Triệu Quốc nhất định phải đi. Nhưng đối phương làm việc rất tốt, vừa nói rõ tôn trọng thái độ của mình, vừa đạt được mục đích, hơn nữa mượn chuyện tối nay kéo gần quan hệ hai bên. Đương nhiên đây cũng là mục đích mà hắn muốn đạt được.
Người thông minh, có thể đi tới vị trí này ai không trải qua bao sóng gió.
….
Bộ Phú Hải rõ ràng cảm nhận được áp lực mà Tương Hữu Tuyền mang tới. Khi hắn vừa ra khỏi văn phòng Triệu Quốc Đống, hắn ý thức được Tương Hữu Tuyền đã có hành động.
Tương Hữu Tuyền này đúng là không yên phận, mới nhận chức đã bắt đầu thúc đẩy việc chỉnh đốn hoàn cảnh trị an, nhắm thẳng mũi giáo vào vấn đề ô dù, xã hội đen. Đề tài này liên quan rất rộng, mà đối phương lại cố ý làm lớn chuyện. Bộ Phú Hải có chút không hiểu.
Bộ Phú Hải chuyên môn tới báo cáo với Triệu Quốc Đống về công tác và vấn đề nhân sự của Sở công an, không ngờ Triệu Quốc Đống khá nghiêm khắc phê bình một ít hiện tượng xấu của cơ quan công an, yêu cầu Bộ Phú Hải phải trang bị đội ngũ cán bộ cơ sở, tích cực phối hợp với đảng ủy chính pháp tỉnh điều chỉnh bộ máy.
Bộ Phú Hải có chút buồn bực, hắn không biết Triệu Quốc Đống nghĩ gì, lúc trước hắn kéo dài, bây giờ lại đưa ra yêu cầu phối hợp với đảng ủy chính pháp. Triệu Quốc Đống tôn trọng đảng ủy chính pháp từ bao giờ?
Không thể nghi ngờ Tương Hữu Tuyền nhất định là đã phát động thế công về phía Triệu Quốc Đống, đi trước một bước tỏ vẻ vấn đề còn tồn tại trong công tác chính pháp với Triệu Quốc Đống, nắm thế chủ động. Bộ Phú Hải có chút hối hận lúc trước mình quá sơ suất. Vốn tưởng Đinh Sâm ít nhất kéo dài tới sang năm, ai ngờ hắn đi nhanh như vậy.
Chẳng qua Bộ Phú Hải cũng không quá lo lắng, dù là Triệu Quốc Đống hay Tương Hữu Tuyền đều không có quyền quyết định. Bên Tề Hoa thì mình đã nói xong, mà bí thư Lăng cũng đã nghe mình báo cáo, về cơ bản đồng ý với mình. Ở vấn đề này hai người Triệu Quốc Đống, Tương Hữu Tuyền không có quyền lên tiếng mấy.
Nhưng Bộ Phú Hải mơ hồ nghe được một việc Triệu Quốc Đống không quá hài lòng với công tác của hệ thống công an tỉnh, nghe nói chính hắn tự mình gặp một hai chuyện làm hắn mất ấn tượng tốt đối với cơ quan công an. Điều này có lẽ là nguyên nhân chính khiến Triệu Quốc Đống phê bình mình.
Bộ Phú Hải không muốn đắc tội Triệu Quốc Đống quá sâu. Bên bí thư Lăng có ý muốn mình làm trợ lý chủ tịch tỉnh, coi như là thăng bằng ảnh hưởng khi Tương Hữu Tuyền làm bí thư đảng ủy chính pháp. Nhưng nếu Triệu Quốc Đống kiên quyết phản đối thì vấn đề của mình không nhỏ. Ý đồ của lãnh đạo đúng là khó nghiền ngẫm.