Thực ra Vưu Liên Hương sớm có dự đoán Triệu Quốc Đống không dễ dàng tán thành thứ gì đó. Cô phải lấy ra thứ gì đó phù hợp quan điểm của hắn mới được. Quy hoạch chấn hưng ngành dệt may này cô và Liễu Tử Kiến dành không ít công phu nhưng mãi tới khi trình lên ủy ban tỉnh, cô vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó nhưng không nghĩ ra nên bạo gan trình lên.
Không ngờ Dương Kính Quang cùng Long Ứng Hoa khá coi trọng quy hoạch này. Theo lời Long Ứng Hoa trao đổi với Kim Đại Giang thì bí thư Lăng khá coi trọng phương án này, cho rằng Đường Giang khi phát triển kinh tế đã kết hợp tình hình thực tế tìm điểm vào, cũng tìm được con đường phát triển của mình, cần nhanh chóng chứng thực.
Nhưng Vưu Liên Hương vẫn chưa nghe thấy câu trả lời của Triệu Quốc Đống, điều này làm cô không tự tin. Cô muốn được Triệu Quốc Đống chính miệng đánh giá, bởi vì Triệu Quốc Đống có bản lĩnh này. Cô đã thấy Ninh Lăng thay đổi hoàn toàn trong tay hắn. Có thể nói không khách khí nếu không có Triệu Quốc Đống, Chung Dược Quân cùng Tiêu Phượng Minh sẽ không có khuôn mẫu mà tiến hành, cũng không có Ninh Lăng ngày hôm nay.
Cho nên cô muốn được câu trả lời chính xác từ Triệu Quốc Đống.
Nhưng Triệu Quốc Đống vừa lên tiếng đã dội gáo nước lạnh làm Vưu Liên Hương cảm thấy bị đả kích, chẳng qua cô đã sớm chuẩn bị tư tưởng nên thừa nhận được.
- Chủ tịch tỉnh, anh hắt tiếp đi, chỉ cần giúp cho kinh tế Đường Giang chúng tôi phát triển khỏe mạnh đừng nói là nước lạnh, dù là nước đá cũng được.
- Ồ, tự tin như vậy sao? Vậy là tốt rồi.
Triệu Quốc Đống cũng không thèm nhìn vẻ mặt của Vưu Liên Hương, hắn nói tiếp.
- Tôi cảm thấy suy nghĩ của Thị ủy, ủy ban Đường Giang là tốt nhưng làm hơi quá. Cụ thể mà nói các vị có chính sách phong phú về thuế, tài chính, tôi không biết tình hình tài chính cụ thể của Đường Giang như thế nào, nhưng theo tôi nhớ thì không quá tốt thì phải. Làm lớn như vậy từ đất đai đến thu thuế, còn trợ cấp tài chính dành cho ngành thu hút nhiều sức lao động đúng là điều tôi chưa từng thấy.
Vưu Liên Hương có chút không phục:
- Chủ tịch tỉnh, ý của anh là không có tiền lệ thì chúng tôi không thể phá lệ?
- Không phải cái này, tôi chỉ nhắc nhở một chút. Thứ nhất tài chính Đường Giang chưa chắc chống đỡ nổi, hơn nữa tôi cảm thấy không cần hào phóng như vậy, ngành dùng nhiều sức lao động không phải dựa vào chút trợ cấp tài chính, giảm tiền thuê đất, tiền thuế là có thể phát triển được. Nó dựa vào thị trường và tài chính lưu động. Có lẽ chính sách của Đường Giang có thể làm bọn họ cảm kích nhưng tôi thấy không bằng giúp bọn họ thành lập hệ thống thị trường và hệ thống tín dụng tốt đẹp, đảm bảo bọn họ nắm được tin tức thị trường và con đường tài chính trót lọt.
Triệu Quốc Đống nói làm Vưu Liên Hương muốn phản bác nhưng không thể.
- Thứ hai, xây dựng một hoàn cảnh tốt đẹp là rất quan trọng, không chỉ với một ngành mà nó cũng có tác dụng lớn đối với sự phát triển kinh tế của cả địa phương. Nhưng tôi không thấy cách làm cụ thể của Đường Giang ở phương diện này, đều là nói vu vơ, không có tính thực tế. Tôi muốn biết ý định cụ thể của Đường Giang trong phương diện này, làm như thế nào đạt được mục đích đặt ra?
- Thứ ba đối với một sản nghiệp mà nói thì giúp đỡ công ty dẫn đầu và công ty kiểu mẫu có tác dụng rất lớn. Ở phương diện này tôi đề nghị Đường Giang cẩn thận lựa chọn, giúp bọn họ tăng năng lực sinh tồn, mà năng lực sinh nằm ở đâu? Ngoài tin tức thị trường ra thì còn phải tăng lên sản phẩm kiểu mẫu, làm cho bọn họ bước đi trước thị trường một bước, muốn kết hợp hoàn mỹ thị trường cùng kỹ thuật. Mà các công ty nhỏ lại khó làm được điểm này, vì thế cần phải có chính sách khuyến khích và giúp đỡ sản nghiệp tập trung, làm công ty lớn mạnh.
Triệu Quốc Đống đã mở miệng nói là không dừng lại được. Hắn biết Vưu Liên Hương hôm nay tới để hỏi ý kiến của hắn nên hắn không hề khách sáo, nói hết những suy nghĩ trong lòng ra. Nếu là người khác chưa chắc đã nghe vào nhưng Vưu Liên Hương thì Triệu Quốc Đống tin đối phương có thể hiểu nỗi khổ tâm của mình.
Triệu Quốc Đống phân tích không đề cập tới chỗ hay của phương án quy hoạch, chỉ nói đến khuyết điểm và thiếu sót, điều này làm cho Vưu Liên Hương rất khó tiếp nhận, nhưng cô không thể không thừa nhận đối phương nói có lý. Vưu Liên Hương tuy không thoải mái nhưng vẫn có lòng dạ, hơn nữa cũng muốn tới để học hỏi.
Đương nhiên mấy lời này của Triệu Quốc Đống muốn cô cúi đầu là không thể, ít ra cô phải đặt câu hỏi. Triệu Quốc Đống cũng đã lâu không thảo luận như vậy, cũng rất có hứng thú.
- Thị trưởng Liên Hương, tôi vẫn nói câu kia, phương án quy hoạch là tốt, nhưng chị phải nhớ kỹ một điểm phát triển kinh tế có quy luật phổ biến, mỗi một sản nghiệp muốn phát triển đều cần phục tùng quy luật kinh tế. Đối với sự phát triển kinh tế của một địa phương, chị cần thực hiện phát triển lâu dài, ổn định, phát triển khỏe mạnh…
…
Sau khi Vưu Liên Hương rời đi, Triệu Quốc Đống vẫn đắm chìm trong cuộc nói chuyện vừa nãy.
Không chỉ có Vưu Liên Hương thể hiện tâm trạng nóng lòng này, kể cả Thông Thành, Vĩnh Lương, Tân Châu, Lam Sơn, thậm chí Miên Châu cùng Thiên Châu cũng có tâm trạng nóng nảy này. Triệu Quốc Đống khẽ thở dài một tiếng. Xem ra quan điểm của Lăng Chính Dược làm cho bộ máy Đảng ủy, chính quyền địa phương các nơi không thể ngồi yên, trong lòng chỉ muốn đưa hạng mục lớn vào để thấy hiệu quả ngay.
Triệu Quốc Đống cũng không phản đối điều này, hạng mục lớn rõ ràng có tác dụng ngay, nhưng chủ yếu nằm ở chỗ rất nhiều địa phương không xử lý tốt cơ sở vật chất, hệ thống quản lý hành chính đã kéo hạng mục lớn vào.
Ở điểm này ngoài Ninh Lăng ra thì chỉ có An Đô là từng bước làm chắc công việc. Điều này Triệu Quốc Đống vừa vui vừa kinh ngạc, Quan Kinh Sơn đúng là không bình thường, hai lần thảo luận với mình hắn đều đưa ra câu hỏi sự phát triển liên tục của Ninh Lăng là dựa vào gì?
Quan Kinh Sơn cũng thừa nhận đó không phải là xác lập sản nghiệp trụ cột, càng quan trọng hơn chính là quản lý xã hội và xây dựng hệ thống thị trường của Ninh Lăng, chế độ luật cũng rất hoàn thiện. Nhất là quản lý xã hội và xây dựng hệ thống thị trường đứng đầu toàn tỉnh, thậm chí dẫn đầu cả nước. mà điểm này người bình thường rất khó nhìn ra được.
An Đô vẫn tìm con đường phát triển thích hợp của mình, Triệu Quốc Đống cũng đề nghị với bọn họ một ít. Nhưng dù sao An Đô cũng là thể chế kinh tế khổng lồ, Triệu Quốc Đống không phải thần, có thể chỉ đưa ra ý kiến vĩ mô mà thôi còn thực hiện phải do chính An Đô.
An Đô đang tích cực điều chỉnh, bố cục, đang tiến hành đẩy mạnh xây dựng đô thị hóa, chế tạo trung tâm tài chính và kinh tế khu vực, hai bước này khá tốt, cũng phù hợp đề xuất của Triệu Quốc Đống. Nhưng ngành bất động sản được xếp vào tư tưởng chấn hưng kinh tế An Đô thì Triệu Quốc Đống không đồng tình.
Nhưng đây là là sức hấp dẫn khó có thể bỏ qua đối với An Đô. Hơn nữa giá nhà của An Đô tăng lên không bằng các thành phố lớn xung quanh. Cho nên hắn mặc dù không quá đồng ý nhưng cũng không kiên quyết phản đối. Các nơi có tình hình cụ thể của mình, là chủ tịch tỉnh thì hắn có thể có ý kiến không đồng ý nhưng không thể làm quá, chỉ có thể nhắc đối phương chú ý chiếu cố tầng lớp có thu nhập thấp.
Sự phát triển của cả An Nguyên vẫn ở trạng thái nhấp nhô, không tiến hành theo ý của hắn. Các nơi đều có hy vọng và ý đồ của mình, quy hoạch đưa ra rất đa dạng, tham lam, siêu việt làm Triệu Quốc Đống phải than thở.
Triệu Quốc Đống cũng không biết nên đối đãi như thế nào với “sức sống” ở các nơi, vừa phải bảo vệ tính tích cực phát triển của bọn họ, lại không thể không nhắc bọn họ chú ý quy luật phát triển kinh tế tự nhiên, không nên đi ngược lại quy luật.
Đây là câu hỏi khó khăn, mỗi một nơi trong quá trình phát triển đều là không ngừng phá giải và hóa giải mâu thuẫn, xung đột để đi tới trước.