Lộng Triều

Chương 193

Triệu Quốc Đống có dự cảm không ổn, đêm nay nhất định có việc.

Triệu Quốc Đống do dự một chút rồi chào mọi người và đi ra ngoài. Lúc này Bặc Viễn đang hát rất vui vẻ.

Khách sạn Lam Loan này nghe nói có chỗ dựa rất mạnh, tòa nhà 22 tầng này do Công ty đầu tư tỉnh xây dựng, nhưng sau đó tranh cãi về quyền sở hữu, không biết sao lại thành khách sạn Lam Loan.

Tầng 18 là quán café, tầng 17 là chỗ dành để uống trà, tầng 16 là nơi hát.

Triệu Quốc Đống nhìn xung quanh thấy không có gì lạ, hắn cũng yên tâm hơn một chút. Nhưng hắn đang đi tới khoảng giữa thì nghe thấy tiếng huyên náo.

Hắn hơi giật mình rồi vội vàng đi tới nó, đúng là có tiếng khó vang lên từ chỗ Wc.

- mẹ nó chứ, con điếm, mày giỏi nhỉ, bảo mày hát với ông là may cho mày. Ngay cả ông chủ mày cũng không dám từ chối ông, mày dám chạy sao? Mẹ nó chứ, có tin là làm tức tao, tao cho mày một trận không?
Triệu Quốc Đống chưa tới nơi đã nghe thấy có thằng đầy kiêu căng nói.

- Hoa ca, bỏ đi, sao phải so đo với con bé làm gì. Anh muốn ai thì tìm đâu chả được. Bỏ đi.
Một giọng khác khuyên.

- Cút, mày biết mẹ gì. Con này không nể mặt tao, tao sao có thể bỏ qua cho nó. Không phải là bảo nó hát, sờ một chút thôi sao. Ha ha, ông chủ bọn mày còn phải cùi đầu tới tao, nó dám hắt rượu vào mặt tao, mẹ nó chứ muốn chết à. Tao hôm nay không cho nó một trận không được.

Không thấy Cù Vận Bạch, Triệu Quốc Đống có chút yên tâm. Xem ra không phải Cù Vận Bạch xung đột.

Triệu Quốc Đống không muốn gây chuyện, vào được đây cũng là người có quyền thế. Mình và Cù Vận Bạch chẳng qua chỉ là người nông thôn mà thôi, lên Giang Khẩu còn được nhưng ở An Đô thì sợ không khác gì người bán rong dọc đường.

Triệu Quốc Đống dán sát vào tường rồi cẩn thận tới gần. Có mấy bảo vệ đứng bên nhưng không ai đi lên can thiệp, có vẻ đám kia là khách quan. Hai thằng như đàn em đang kéo cô gái đang khóc.

Triệu Quốc Đống cẩn thận nhìn mấy người này. Một thằng thanh niên hơi say đang vịn tay vào tường, có hai thằng bạn của y ở bên, một người có lẽ vừa khuyên, một thằng khác khoanh tay không nói gì.

Triệu Quốc Đống thấy cô gái kia khá quen nhưng không có thời gian nghĩ ra thì đã thấy Cù Vận Bạch từ Wc đi ra.

- Các người làm gì? Buông ra.

Cù Vận Bạch muốn vào Wc nôn nhưng bên ngoài quá ồn, mấy người đàn ông kia lớn tiếng quá làm cô rất khó chịu. Cô ra ngoài thấy một cô gái bị hai tên hung ác giữ nên tức giận kêu lên.

- Bỏ ra ư?
Thằng thanh niên trừng mắt nhìn Cù Vận Bạch.

Cù Vận Bạch hôm nay mặc rất đơn giản. Tham gia mấy bữa tiệc này nên Cù Vận Bạch cố ăn mặc bình thường một chút. Cô mặc một chiếc áo trắng ngắn tay, bên dưới là váy dài, trông cô không khác gì nhân viên phục vụ.

- Cô nói buông nó ra?
Thằng thanh niên bị hơi men kích thích nên mất lý trí. Hắn dựa lưng vào tường rồi nói:
- Thả nó mày thay nhé? Tao thấy nó còn trinh, mày thì có bao thằng chơi rồi?

Lời này vậy mà xuất phát từ miệng một thằng thanh niên. Ngay cả Triệu Quốc Đống cũng ngẩn ra, Cù Vận Bạch bị sỉ nhục đến độ hai má nóng lên, cô quát lớn:
- Súc sinh, chẳng lẽ nhà các người không có phụ nữ?

- Súc sinh? Mắng hay, mẹ nó chứ, tao lâu rồi không nghe ai mắng mình như vậy. Tao làm súc sinh cho mày xem.
Thằng thanh niên vung tay kéo áo của Cù Vận Bạch, Cù Vận Bạch không kịp đề phòng nên ngã. Thằng thanh niên cười lạnh một tiếng rồi túm váy của Cù Vận Bạch mà xé.

“A”, không ai ngờ lại thành như vậy, ngay cả Triệu Quốc Đống cũng không kịp có phản ứng. Khi thằng kia động thì Triệu Quốc Đống biết không ổn. Thằng này xem ra cũng có võ, mặc dù lảo đảo nhưng hành động vẫn nhanh.

Triệu Quốc Đống vội vàng lao ra nhưng hai tên kia đã sớm chú ý. Bọn chúng lao ra định chặn Triệu Quốc Đống lại. Triệu Quốc Đống vung tay đánh mạnh vào đối phương, đối phương kêu lên và bay ra ngoài.

Thằng thanh niên kia chưa nhào được lên người Cù Vận Bạch thì đã bị Triệu Quốc Đống đánh vào eo, thằng này ngã bay vào tường, kêu thảm một tiếng.

Ngay khi Triệu Quốc Đống ra tay, người đàn ông vẫn khuyên tên thanh niên thấy không ổn. Y vừa định ra tay lại thấy Triệu Quốc Đống mạnh như vậy nên không dám động. Lúc này cô gái kia cũng thấy có cơ hội nên vùng vẫy. Triệu Quốc Đống đột nhiên nhận ra cô là ai:
- Đồng Úc?

Cô gái kinh ngạc ngẩng đầu lên nói:
- Triệu ca, cứu em.

- Hừ, không ai có thể cứu mày đâu, đừng thằng nào mong thoát.
Thằng thanh niên cố gượng dậy rồi nói:
- Dũng tử, mày còn ngẩn ra làm gì, còn không gọi người cho tao?

Triệu Quốc Đống hừ lạnh một tiếng, hai tay đẩy hai thằng thanh niên đang sợ hãi:
- Cút cho tao.

Đồng Úc vội vàng trốn ra sau lưng Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống không để ý tới đối phương. Cù Vận Bạch uống hơi nhiều, Triệu Quốc Đống liền ngồi xuống muốn nâng cô dậy. Cù Vận Bạch đột nhiên kêu lên như muốn đẩy hắn ra.

Triệu Quốc Đống ngẩn ra mà nhìn, mũi hắn nóng lên.

Thì ra thằng thanh niên kia kéo khiến dây áo lót bị kéo xuống. Triệu Quốc Đống vừa ngồi xuống thì đập ngay vào mặt là phân nửa bộ ngực trắng nõn, nửa chiếc áo lót màu đen che lấy bên vú. Triệu Quốc Đống thậm chí thấy một màu đỏ hồng, bảo sao Cù Vận Bạch muốn đẩy hắn ra.

- Bí thư Cù, chị không sao chứ?
Triệu Quốc Đống ngừng lại một chút, chờ Cù Vận Bạch che ngực rồi mới hỏi.

- Không sao, Quốc Đống, cậu biết cô gái kia?

- Ừ, cô ấy là Đồng Úc, sinh viên đại học An Nguyên.
Triệu Quốc Đống nhìn Đồng Úc đang đầy sợ hãi trốn sau lưng mình. Lúc này Đồng Úc đang thấy mấy tên kia đang gọi điện. Triệu Quốc Đống vừa ra tay làm thằng thanh niên thấy khó đối phó, hắn biết phải gọi nhiều người tới mới được.

- Bí thư Cù, xem ra mấy thằng này có lai lịch, đã lâu như vậy mà bảo vệ cũng không tới can thiệp.
Triệu Quốc Đống vẫn quan sát đám bảo vệ trốn ở hành lang, bọn họ không muốn tham ra vào.

Cù Vận Bạch nghe vậy thì có chút lo lắng. Lúc này cô mới nghĩ ra đây là An Đô, không phải Giang Khẩu. Ở khách sạn này thì người bình thường sao có thể tới, mình mặc dù được mời tới nhưng nếu có phiền phức thì sao?

- Quốc Đống, vậy chúng ta mau mang bạn cậu đi thôi.
Cù Vận Bạch muốn đứng lên nhưng lại vội vàng ngồi xuống, mặt cô đầy xấu hổ.

- Sao thế?
Triệu Quốc Đống cũng ý thức được váy của Cù Vận Bạch có vấn đề. Thằng kia vừa nãy xé đã khiến nửa váy của Cù Vận Bạch bị rách.

- Váy tôi bị rách rồi.
Cù Vận Bạch rất xấu hổ, một tay che ngực, một tay giữ váy cũng không biện pháp, nhưng nếu đi mà đối phương ngăn lại, hai tay cô không thể dùng thì không lưu ý chút là mất mặt.

- Mẹ nó chứ.
Triệu Quốc Đống mắng:
- Như vậy đi Bí thư Cù, để Đồng Úc đi sau che cho chị, chị tránh trước. Tiểu Úc, em đi theo sau Bí thư Cù, cẩn thận một chút.

Cù Vận Bạch xấu hổ gật đầu, vừa nãy bị ngã làm chân cô hơi đau, biết vậy đừng đi giày cao gót.

Cù Vận Bạch miễn cưỡng đứng dậy. Triệu Quốc Đống liếc mắt cái là thấy váy của Cù Vận Bạch bị xé mạnh, tất chân màu trắng lộ ra, quần lót màu đen và mông đầy đặn cũng lộ ra. Triệu Quốc Đống vội vàng thuận tay kéo áo của cô xuống che đi.

Triệu Quốc Đống thấy tay Cù Vận Bạch hơi động, cô quay người lại liền biết vấn đề. Một tay cô che ngực, tay kia che đằng sau đúng là không tiện.

Đồng Úc không chú ý đến điểm này. Cô đang rất sợ hãi nhìn một đám người từ thang máy đi ra:
- Triệu ca, bọn chúng có người tới.

- Thằng chó, mày muốn đi ư, phải xem người của tao có đồng ý không?
Thằng thanh niên thấy một đám người lao ra thì cười phá lên:
- Chính là bọn nó, ngăn lại cho tao.

Triệu Quốc Đống thấy tình hình không ổn liền ngăn Đồng Úc và Cù Vận Bạch ở sau mình.
- Thằng ranh mày bị như vậy chưa đủ sao? Muốn tự chuốc khổ hả?

- Mẹ nó chứ, ông không tin mày là người sắt, đánh nó cho tao. Có việc tao chịu.

Mấy thằng kia liền vung gậy lên đánh tới.

Chỗ này vốn rộng nhưng nhiều người đứng nên không có nhiều không gian. Hơn nữa sau lưng còn có Đồng Úc và Cù Vận Bạch, Triệu Quốc Đống không thể lui. Hắn lúc nãy ở ngoài đã gọi cho cảnh sát. Ở đây thuộc Đồn công an Lưỡng Hà khẩu quản lý, không biết có đến nhanh hay không?

Triệu Quốc Đống nhanh như điện giải quyết được một tên, sau đó vung chân đá vào cổ tay một thằng khác, cây gậy trong tay đối phương bắn lên trúng vào đèn trên trần.

Tên này chưa lấy lại tinh thần, Triệu Quốc Đống đã đi lên đẩy mạnh, đối phương bị Triệu Quốc Đống đẩy ra ngoài ba mét, mặc dù có thảm nhưng cũng ngã đau không dậy nổi.

Một gậy đánh tới, Triệu Quốc Đống không kịp nghĩ nhiều mà giơ tay lên. Cây gậy đánh mạnh vào tay hắn, Cù Vận Bạch và Đồng Úc sợ hãi kêu lên. Triệu Quốc Đống đau đến độ hít sâu một hơi. Hắn vung tay trái chém vào cổ đối phương. Đối phương lập tức ngã xuống.

Hai thằng đằng sau liền dừng lại, biểu hiện của Triệu Quốc Đống làm mọi người sợ hãi.

- Dừng tay, xảy ra chuyện gì?
Một loạt tiếng bước chân vang lên, mấy tên cảnh sát xuất hiện ở đầu hành lang.
Bình Luận (0)
Comment