Lộng Triều

Chương 1957

Bỏ máy xuống, vẻ mặt Lăng Chính Dược trở nên âm trầm. hắn khẽ gật đầu ra hiệu với Triệu Quốc Đống, tin tức là thật, Hiệp hội giám sát chứng khoán đúng là chuẩn bị muốn có hành động. Chẳng qua đối phương có lẽ còn dành cho An Nguyên một chút thời gian, thứ sáu đến thứ hai, còn có ba ngày thời gian, ba ngày này quyết định vận mệnh của phòng giao dịch tài sản An Đô.

Xem ra mình có chút khinh thường, Hiệp hội giám sát chứng khoán không phải hòa thuận như tưởng tượng, đám này là một con chó rình chuột, đã cắn là cắn chết.

- Quốc Đống, tình hình về cơ bản là thật, Cục giám sát công ty không niêm yết của Hiệp hội giám sát chứng khoán đã đưa ra một bản ý kiến, cho rằng Phòng giao dịch tài sản An Đô về danh nghĩa là giao dịch tài sản nhưng thật ra là giao dịch chứng khoán phi pháp, yêu cầu đóng cửa Phòng giao dịch tài sản An Đô. Ý kiến này đã được Hiệp hội giám sát chứng khoán thống nhất, có thể tuần sau bọn họ sẽ báo cáo lên Quốc vụ viện yêu cầu xử lý. Xem ra đám người Hiệp hội giám sát chứng khoán coi Phòng giao dịch tài sản An Đô là cái đinh trong mắt rồi.

Lăng Chính Dược hút một hơi, cảm thấy miệng khô khốc. Khó khăn lắm thấy một tia hy vọng nhưng mây đen vần vũ, làm việc cũng khó như vậy sao?

- Bí thư Lăng, anh nói Hiệp hội giám sát chứng khoán đã hình thành ý kiến?
Triệu Quốc Đống trầm giọng nói.

- Ừ, nếu không bọn họ sẽ không lấy danh nghĩa Hiệp hội giám sát chứng khoán báo cáo lên Quốc vụ viện.
Lăng Chính Dược ngẩn ra.
- Cậu cảm thấy trong này có gì cổ quái?

- Ồ, bí thư Lăng, tôi cảm thấy ở đây còn có cái cần bàn. Cục giám sát chứng khoán tỉnh lộ tin này với chúng ta sợ rằng không đơn giản là do bọn họ muốn quan hệ tốt với An Nguyên. Cục giám sát chứng khoán là đơn vị trực thuộc trung ương, nếu là chuyện khác thì bọn họ còn có thể lộ, chuyện này sao bọn họ có thể nói được?
Triệu Quốc Đống hỏi lại một câu.
- Cho nên tôi cảm thấy trong này sợ là có chút vấn đề.

- Cậu nói là trong Hiệp hội giám sát chứng khoán còn có tranh luận?
Mắt Lăng Chính Dược lóe lên.

- Nhất định, hơn nữa tôi đoán thái độ của chủ tịch Thường cũng không quá kiên quyết.
Triệu Quốc Đống cẩn thận suy nghĩ.

- Ồ, cậu cảm thấy thái độ của Thường Đức Lâm vẫn còn cơ hội làm hòa?
Lăng Chính Dược thoáng yên tâm nhưng vẫn có chút không tin.

- Bí thư Lăng, ngài nghĩ xem nếu thái độ của chủ tịch Thường thật sự rõ ràng thì còn đợi đến thứ hai sao, sợ là đã sớm trình lên Quốc vụ viện. Ngoài ra nếu Hiệp hội giám sát chứng khoán thật sự muốn đối phó chúng ta thì cũng rất đơn giản. Đưa ra lệnh cấm giao dịch là làm chúng ta gấp rồi, nhưng bọn họ không làm như vậy, hơn nữa năm trước tôi ở trong một trường hợp đề cập về Phòng giao dịch tài sản với chủ tịch Thường, y không tỏ thái độ nhưng y cũng nói thứ gì có lợi cho phát triển kinh tế đều cần ủng hộ. Tôi thấy lời này có hàm nghĩa rất sâu.

- Nếu được như vậy là tốt nhất, chẳng qua chúng ta cũng không thể xem nhẹ việc này. Hiệp hội giám sát chứng khoán thể hiện rất cứng rắn, tôi có chút lo lắng Phó thủ tướng Bành sẽ bị thuyết phục, đồng ý có biện pháp thì chúng ta sẽ bị động.
Lăng Chính Dược suy nghĩ một chút.
- Quốc Đống, xem ra cuối tuần chúng ta không thể nghỉ ngơi rồi, phải lên Bắc Kinh một chuyến. Tôi lập tức liên lạc với thư ký của Phó thủ tướng Bành, xem có thể sắp xếp thời gian vào thứ bảy, chủ nhận để báo cáo không? Nếu có thể thì tôi dự định sẽ tìm thời gian trực tiếp báo cáo chuyên đề với Thủ tướng Tô.

- Ừ, tôi đồng ý, mặc kệ Hiệp hội giám sát chứng khoán thật tâm hay giả ý, tóm lại bọn họ cho chúng ta thời gian và cơ hội, như vậy chúng ta sẽ tranh thủ. Chúng ta mất nhiều tâm huyết mới thành lập được Phòng giao dịch tài sản An Đô, sang tuần sau có thêm 12 công ty đến giao dịch, đến ngày hôm qua thì số tài khoản đăng ký đã đạt 250 ngàn, có lẽ tháng này sẽ đột phá 600 ngàn, tổng giá trị giao dịch hàng ngày đều tăng, đây là còn do nhiều người chưa quen với phần mềm giao dịch, nhiều giao dịch không thành công, có lẽ đến cuối tháng kim ngạch sẽ đạt mỗi ngày trên 500 triệu.
Triệu Quốc Đống cũng tin tưởng.
- Phòng giao dịch tài sản An Đô tuyệt đối không thể đóng cửa, đây là cơ hội trọng đại cho sự phát triển của An Nguyên chúng ta, nhất là bây giờ đã hấp dẫn các công ty vừa và nhỏ ở mấy tỉnh lân cận đến, có thể nói cũng là hấp dẫn nguồn tài chính về An Nguyên chúng ta…

- Đúng vậy, trận này chỉ được thắng, không được phép thua. Có thể nói đây cũng là tài sản lớn nhất mà tỉnh ủy, ủy ban tỉnh khóa này lưu lại cho An Nguyên.
Lăng Chính Dược đứng lên như cố kìm nén cảm giác mênh mông trong lòng.
- Dù là như thế nào thì chúng ta cũng phải giữ Phòng giao dịch tài sản lại, chỉ cần có thể giữ thì mọi điều kiện đều có thể nhượng bộ.

Máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Bắc Kinh, Triệu Quốc Đống có chút hoảng hốt.

Sau hội nghị Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, Triệu Quốc Đống không ở lại Bắc Kinh lâu, dù Lưu Nhược Đồng đã mang thai gần tám tháng nhưng do công việc nặng nề nên hắn dù muốn ở lại vài ngày với Nhược Đồng mà vẫn phải cắn răng bay về An Đô. Tỉnh có rất nhiều công việc phải làm, mặc dù Lăng Chính Dược cũng nói cho hắn có thể ở Bắc Kinh hai hôm nhưng hắn không ở.

Chẳng qua như hôm nay Lăng Chính Dược đề xuất lên Bắc Kinh báo cáo công việc, Triệu Quốc Đống đương nhiên có thể sớm lên Bắc Kinh. Lăng Chính Dược đến sáng chủ nhật sẽ báo cáo công việc với Phó thủ tướng Bành Tiến Quốc, đến lúc đó Triệu Quốc Đống và Lăng Chính Dược sẽ cùng tham gia. Cho nên Lăng Chính Dược nói với Lăng Chính Dược là mình lên Bắc Kinh trước.

Triệu Quốc Đống và Âu Dương Cẩm Hoa cùng lên Bắc Kinh. Ngày cưới của Âu Dương Cẩm Hoa đã xác định vào 1/5, còn khoảng 20 ngày nữa nhưng tỉnh nhiều việc nên Âu Dương Cẩm Hoa không dành được thời gian đi lo liệu, nó làm bên nhà gái rất không hài lòng. Cũng may Quách Yểu là cô gái hiểu lý lẽ, biết bạn trai vì công việc, nhất là đi theo Triệu Quốc Đống thì tương lai càng rộng mở cho nên cô phụ trách hết việc lo liệu đám cưới. Âu Dương Cẩm Hoa rất cảm động, lần này có cơ hội Bắc Kinh thì hắn đương nhiên phải dẫn Âu Dương Cẩm Hoa theo.

- Chủ tịch, Lưu tỷ sắp sinh rồi phải không?
Âu Dương Cẩm Hoa xách hành lý đi theo Triệu Quốc Đống.

- Còn hơn tháng nữa, theo dự tính là tháng sáu, ôi, mấy tháng này lại là lúc bận nhất, tôi có chút áy náy.
Triệu Quốc Đống bây giờ gần như không giấu gì Âu Dương Cẩm Hoa, Âu Dương Cẩm Hoa rất giỏi tìm được đề tài phá cục diện bế tắc, giỏi điều chỉnh không khí nói chuyện. Dù sao tuổi hai người chênh nhau không nhiều, có nhiều tiếng nói chung.

- Chủ tịch, ngài cũng không nên nghĩ nhiều như vậy, tôi thấy Phòng giao dịch tài sản Lưu tỷ rất giỏi tự lập, lại đang ở nhà mẹ nên không vấn đề gì. Lưu tỷ cũng sẽ giải thích cho ngài. Quách Yểu trong thời gian này cũng hay đến chỗ Lưu tỷ, nói Lưu tỷ không có phản ứng gì lớn, tâm trạng vui vẻ, có thể ăn ngủ ngon.

- Vậy phải cảm ơn Tiểu Quách rồi. Tính cách Lưu tỷ cậu khá lạnh, không có bạn mấy, may là có thể hợp với Tiểu Quách, nếu không một mình ở Bắc Kinh tôi đúng là có chút lo lắng.
Triệu Quốc Đống cũng có chút cảm động. Quách Yểu và Nhược Đồng đúng là hợp nhau, điều này làm hắn vui vẻ.

- Chủ tịch, ngài cũng đừng nghĩ Lưu tỷ như vậy. Lưu tỷ tuy hơi lạnh nhạt nhưng tôi nghe Tiểu Quách nói ở bộ Tổng tham mưu thì có mấy người có quan hệ mật thiết với Lưu tỷ, chẳng qua bọn họ đều bận công việc của mình, hơn nữa bây giờ Lưu tỷ có thai nên ít qua lại mà thôi.
Âu Dương Cẩm Hoa cười nói.

- Ừ, Lưu tỷ cậu là người như vậy, trong lòng không muốn bỏ công việc của mình, luôn cảm thấy công việc là quan trọng nhất. Tôi đã bảo cô ấy điều tới An Đô, cô nói An Đô không thích hợp với công việc của mình, sở trường của cô chỉ có thể phát huy ở Bộ tổng tham mưu, cô không muốn buông tha công việc của mình.
Triệu Quốc Đống lắc đầu.
- Đúng, hôn sự của cậu chuẩn bị thế nào rồi. Chờ thời gian nữa hết bận thì tôi cho cậu nghỉ bù.

Âu Dương Cẩm Hoa có chút cảm động, Triệu Quốc Đống đã mấy lần nói với hắn, nói áy náy vì chậm hôn sự của hắn, chủ tịch tỉnh có thể quan tâm chăm sóc cho thư ký như vậy, có mấy người có thể làm được.
Bình Luận (0)
Comment