Lộng Triều

Chương 1962

An Đô năm nay đúng là có xu thế phát triển rất nhanh, điều này cũng khiến Quan Kinh Sơn và Đàm Lập Phong khá tự hào. Bọn họ vốn hy vọng năm nay có thể đoạt lại vị trí dẫn đầu từ tay Ninh Lăng nhưng Ninh Lăng không cho An Đô bất cứ cơ hội gì.

Có lẽ hai ba năm trước có tốc độ tăng trưởng ổn định giảm dần khiến không ít người nghi ngờ về nền kinh tế Ninh Lăng, nhưng tốc độ tăng trưởng năm nay của Ninh Lăng lại làm rất nhiều người ý thức được mình đánh giá sai về Ninh Lăng. Một thể chế kinh tế trên 200 tỷ mà mong vẫn duy trì tốc độ trên 25, 26% là không thực tế. Chung Dược Quân và Trúc Văn Khôi đặt mục tiêu cho Ninh Lăng vào khoảng 20%.

Đây không quá cao nhưng theo Chung Dược Quân, Trúc Văn Khôi thấy đã là đủ. Chỉ cần kinh tế Ninh Lăng phát triển ổn định với tốc độ từ 15 đến 20%, bọn họ thấy đó là đi vào quỹ đạo tốt. Bây giờ bọn họ đặt nhiều vào kiện toàn cơ chế đảm bảo xã hội, muốn Ninh Lăng trở nên khác các nơi khác.

Xây dựng nhà xã hội Ninh Lăng đi đầu cả nước, nhưng vậy vẫn chưa đủ. Đây cũng là quan điểm của Chung Dược Quân. Sau khi làm thường vụ tỉnh ủy, Chung Dược Quân bắt đầu nhảy ra khỏi vòng tròn Ninh Lăng, nhìn nhận góc độ cũng ở cấp cao hơn.

- Văn Khôi, xem ra anh rất coi trọng tương lai phát triển của Ninh Lăng? Vậy anh nói xem so sánh với Hoài Khánh thì Ninh Lăng có ưu thế ở đâu? ĐIểm yếu ở đâu?

Bị Triệu Quốc Đống hỏi một câu đột nhiên như vậy làm Trúc Văn Khôi sửng sốt, lát sau hắn mới nói:
- Hoài Khánh so với Ninh Lăng thì cũng có chút ưu thế, nhưng ưu thế chủ yếu là tự nhiên ví dụ như vị trí địa lý, tài nguyên thiên nhiên, gần An Đô, diện tích bình nguyên lớn, tài nguyên nước ngầm phong phú, điều kiện giao thông tốt, đương nhiên cũng có chút ưu thế sản nghiệp ví dụ như ba tuyến quốc gia đi qua đây, cùng với ngành điện tử thông tin mà ngài đặt ra lúc còn ở Hoài Khánh. Mà Ninh Lăng lại thông qua cố gắng của mình thành lập sản nghiệp trụ cột càng lúc càng hùng hậu, xây dựng hệ thống tăng trưởng kinh tế cũng quy phạm, kiện toàn hơn. Đương nhiên Ninh Lăng bởi vì cách xa An Đô khiến An Đô dễ thành trung tâm kinh tế của khu vực, ví dụ như thành thành phố trung tâm của khu vực An Tương.

- Chỉ như vậy thôi ư?
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói.

- Đương nhiên đây không phải là quan trọng nhất, tôi cảm thấy vẫn là có chênh lệch về quan niệm tư tưởng của cán bộ và xây dựng hệ thống, chế độ.
Trúc Văn Khôi có chút do dự mới nói.
- Tôi ở Hoài Khánh hai năm, chính xác mà nói mặc dù đã làm một chút việc nhưng không khí làm việc không tốt, gặp nhiều cản trở, hiệu suất kém, hay đùn đẩy, ý thức phục vụ không tốt. Mặc dù muốn thay đổi nó nhưng nó có trụ cột sinh tồn, như mạng nhện đan xen vào nhau làm muốn đổi cũng khó khăn.

- Ninh Lăng thì tôi không cần nhiều lời, tôi cảm thấy có thể rất nhanh dung nhập, hơn nữa có cảm giác được cởi trói để làm việc, hơn nữa cùng suy nghĩ với các quận, huyện bên dưới, cảm giác thoải mái, thông thoáng này đúng là hiếm có.
Trúc Văn Khôi thở dài nói.
- Tôi đồng ý làm phó thị trưởng ở đây cũng không muốn đến vài nơi khác làm thị trưởng.

Triệu Quốc Đống gật đầu, Trúc Văn Khôi nói khá thật, mặc dù trong hiện thực chưa chắc đã chọn như vậy, nhưng ít nhất cũng là nói ra tiếng lòng. Một hoàn cảnh thích hợp thi triển tài năng đối với một người mà nói là rất quan trọng. Nhưng theo Triệu Quốc Đống thấy nếu anh cảm thấy hoàn cảnh không tốt thì anh sẽ nên dùng hết khả năng mà thay đổi, không phải là thích ứng với nó.

- Đúng Văn Khôi, ngoài sân golf Diệu Hồ ra thì Ninh Lăng lại định xây dựng sân golf thứ hai à?
Triệu Quốc Đống đột nhiên hỏi.

Mặt Trúc Văn Khôi cứng lại, có chút xấu hổ xoa tay:
- Chủ tịch, có phải ai cáo trạng không?

- Văn Khôi, ai cáo trạng không quan trọng, chủ yếu nằm ở chỗ các anh có làm việc này không? Quốc vụ viện đã ra lệnh cấm xây dựng sân golf, sân golf Diệu HỒ chính là làm xong thủ tục trước khi quốc gia có chính sách cấm, các anh bây giờ sao lại muốn xây dựng sân golf? Định vượt gió gây án hay là nghĩ hoàng đế xa không quản được?
Triệu Quốc Đống hừ một tiếng:
- Kinh tế Ninh Lăng đã phát triển đến mức một sân golf không thỏa mãn đủ nhu cầu sao?

- chủ tịch, trước mặt ngài tôi cũng không vòng vo, Ninh Lăng thu hút đầu tư là đưa vào một sân golf, chủ yếu nghĩ tới chiến lược mở rộng đô thị về phía đông quá nhanh, vị trí sân golf Diệu Hồ quá tốt nhưng không thể thỏa mãn nhu cầu. Hơn nữa chúng tôi cũng muốn kéo một sân golf mới tới để thúc đẩy khai thác khu vực xung quanh cho nên…

- Văn Khôi, thu hút đầu tư là việc tốt nhưng anh phải biết hạng mục sân golf sớm bị dừng, dùng cái gì mà là xanh hóa hay công viên để lừa dối, bên trên không cứng tay có lẽ không sao, một khi ra tay không chừng Ninh Lăng sẽ thành điển hình, nhất là vị trí của Ninh Lăng bây giờ đang bị bao người chú ý. Các anh không phải cố ý đẩy mình vào làn tên mũi đạn sao?
Triệu Quốc Đống sa sầm mặt nói:
- Cân nhắc vấn đề chu đáo một chút, không nên xúc động nhất thời, tôi biết anh muốn nói gì, xung quanh đều làm thế, không thấy ai có vấn đề gì. Nhưng Ninh Lăng không được, không thể chịu nổi nếu có chuyện.

Trúc Văn Khôi nóng lên, hắn cũng biết Triệu Quốc Đống đang nhắc gì. Chỉ là hạng mục sân golf này rất quan trọng, cũng là một chi tiết trong chiến lược phát triển quy hoạch đô thị mà Trúc Văn Khôi đưa ra, hơn nữa còn là chi tiết khá quan trọng, có thể thật to tăng sức ảnh hưởng và sức hấp dẫn của khu vực này. Mà hạng mục này cũng được Thị ủy, ủy ban Ninh Lăng tán thành. Chung Dược Quân mặc dù tỏ vẻ lo lắng vấn đề xét duyệt của hạng mục sân golf nhưng cũng không kiên quyết phản đối.

- Chủ tịch tỉnh…
Trúc Văn Khôi do dự như đang suy nghĩ gì đó.
- Thật sự không có cơ hội gì sao?

- Văn Khôi, anh suy nghĩ đi, nếu như ở Hoài Khánh hoặc nơi khác thì tôi sẽ không nói gì, sửa chữa cũng đơn giản. Nhưng ở Ninh Lăng nếu bị lộ ra ánh sáng sẽ nghiêm trọng hơn nhiều lần, hơn nữa sẽ ảnh hưởng lớn đối với anh và Dược Quân. Tôi không đồng ý như vậy, quốc gia dừng hạng mục sân golf là có lý của mình, tôi cũng hiểu nhu cầu quy hoạch của Ninh Lăng. Ý của tôi là nếu như có thể thì nên dủng cách khác. Ví dụ như sân golf đổi thành trung tâm triển lãm, nhà hát, nếu không thì điều chỉnh tuyến tàu điện ngầm cho thích hợp. Không nên khiêu chiến điểm giới hạn của trung ương.

Tô Hiểu đứng trên sườn núi nhìn khu vực xung quanh, trên mặt lộ vẻ hưng phấn cùng với đôi chút khẩn trương. Nơi này có vị trí khá tốt, nằm bên cạnh quy hoạch thành phố quốc tế An Đô, tuyến tàu điện ngầm số ba sẽ đi qua đây.

Hồng Phát Phú đứng bên đưa ống nhòm tới, Tô Hiểu cảm ơn một tiếng, dùng nó nhìn ra xa xa.

Các thứ đập vào mắt trở nên rõ ràng hơn, cách 1200m phía trước có một khu hồ nước, cây cối thấp, là vùng đất hoang vu, lượng giải tỏa không cao, duy nhất có thể có chút phiền phức chính là ngọn đồi nhỏ bên phải.

- Hồng thúc, bản đồ.
Tô Hiểu một bên quan sát một bên ra hiệu Hồng Phát Phú lấy bản đồ ra.

- Ồ, chính là khu này, nhìn xem, vị trí khá tốt, tuyến tàu điện số ba rất gần, nếu chúng ta xây dựng sân golf ở đây thì giá đất sẽ tăng lên rất nhanh.
Hồng Phát Phú xoa xoa tay hưng phấn nói.
- Ban quản lý thành phố quốc tế đã tỏ rõ thái độ ủng hộ chúng ta xây dựng sân golf, lấy danh nghĩa câu lạc bộ thể dục, đi một đường vòng. Bọn họ hy vọng chúng ta có thể nhanh chóng quyết định, đưa vào áp dụng. Theo chú biết thì cách chỗ chúng ta 8km về phía đông cũng có quy hoạch sân golf, bên kia đúng là đây, cách bên này khoảng 12km, cũng có một sân golf đã khởi công. Bọn họ to gan hơn, lấy danh nghĩa công viên thể thao.

- Hồng thúc, chú hình như rất tin tưởng không lo lắng sân golf bị cấm hả?
Tô Hiểu nghiêng đầu đứng thẳng lên.

- Tô Hiểu, cháu lo gì vậy? Chúng ta có mở sân golf không? Câu lạc bộ thể dục thôi mà, nó giống công viên thể thao, công viên giải trí mà, mọi người đều hiểu, đây không phải là mánh lới thu hút đầu tư sao?
Hồng Phát Phú không cho là đúng.
- Thời này có rất nhiều chuyện chỉ làm nhưng không nói. Xem An Đô có bao sân golf. Lại xem có mấy cái được phê chính thức. Tôi nói với Tô Hiểu, toàn tỉnh chính thức được duyệt chỉ có ba, An Đô hai, Ninh Lăng một, bây giờ có bao nhiêu. Chính quyền o phải người mù, kẻ ngu, hắn chẳng lẽ không nghe, không thấy sao? Nhưng không phải vẫn chấp nhận ư? Bọn họ muốn cái này.
Bình Luận (0)
Comment