Lộng Triều

Chương 2013

Lăng Chính Dược nói như vậy, Triệu Quốc Đống cũng không hỏi tiếp mà nói thẳng:
- Bí thư Lăng, ở vấn đề này có thể mỗi người đều có cái nhìn và câu trả lời khác nhau. Tôi không phủ nhận ở điểm này tôi và anh có cái nhìn khác nhau, nhưng là tôi cũng tôn trọng quan điểm của anh, tiềm lực phát triển cần phải có quy hoạch hợp lý, điểm này nhiều người không ý thức được nhưng quyết không phải là tôi.

Triệu Quốc Đống tự tin như vậy làm Lăng Chính Dược cười cười một tiếng, người này nghĩ cũng đúng. Triệu Quốc Đống không phải mình, cũng không giấu hắn không cùng quan điểm với mình.

- Nhưng tôi cho rằng càng nhiều cán bộ của chúng ta trong quá trình phát triển thường quên hoặc không để ý đến cảm nhận thiết thân của dân chúng.
Triệu Quốc Đống vừa suy nghĩ vừa nhíu mày nói.
- Bây giờ Đảng ủy chính quyền các cấp nhất là ở cấp cơ sở có khuynh hướng này, chính là càng coi trọng sự tán thành của cấp trên đối với công việc của bọn họ, càng quan tâm mục tiêu và đề tài mà cấp trên chú ý, thường không quá để ý đến vấn đề mà dân chúng trong khu vực mình phụ trách quan tâm, chỉ làm lấy lệ với phản ánh của dân chúng, chỉ cần có thể lừa được hoặc trì hoãn được là đủ.

- Tôi đã phân tích nhiều sự kiện quần thể, tuy trong đó có không ít quần chúng chưa hiểu rõ chính sách cũng không bài trừ có người mượn cơ hội gây chuyện nhưng càng nhiều là do Đảng ủy, chính quyền cơ sở khi giải quyết mấy vấn đề thường không giải quyết được vấn đề trung tâm trong đó. Hiện tượng này là rất không bình thường, nó liên quan đến lợi ích bản thân của dân chúng. Quần chúng chú ý nhất thì bọn họ lại bỏ mặc.

Triệu Quốc Đống từ tốn nói.
- Cho nên tôi cảm thấy ở vấn đề này cần nghiêm túc cảnh báo lãnh đạo chủ yếu Đảng ủy chính quyền xem bọn họ chấp chính vì ai, phục vụ cho ai, phát triển cho ai, phát triển là vì cái gì? Mấy vấn đề này phải nói ra để bọn họ tỉnh táo, suy nghĩ kỹ.

Lăng Chính Dược Hác Mộng Hiệp, đây có lẽ là bất đồng về quan điểm. Có thể nói quan điểm này của Triệu Quốc Đống cũng đại biểu cho sự thay đổi về thái độ của trung ương, Lăng Chính Dược cũng tán thành quan điểm này nhưng cảm thấy không thể làm quá nhanh, quá gấp.

Ở vấn đề này không có ai tuyệt đối đúng hay sai, chỉ có xử lý có nắm được chừng mực hay không mà thôi, chỉ có thể từ công việc thực tế mà thể hiện.

- Quốc Đống, xem ra tranh luận ở vấn đề này hai chúng ta vẫn sẽ tiếp tục duy trì. Thực ra lo lắng của chúng ta ở vấn đề này là khác nhau, cũng không nói ai đúng ai sai, tôi nghĩ chúng ta nên tự lục lọi theo suy nghĩ của mình, tin tưởng lịch sử sẽ có chứng minh cho chúng ta.
Lăng Chính Dược không cố thuyết phục đối phương, hắn cũng biết không thể nào thuyết phục đối phương, hơn nữa đối phương cũng biết rõ điều này, biết nắm bắt thời cơ và chừng mực.

Triệu Quốc Đống im lặng gật đầu, đi tới vị trí thì không ai có thể thuyết phục ai cả, mà ai có thể ảnh hưởng đến quan điểm của người khác thì về cơ bản đó là hành vi vô thức mà thôi.

Không biết lúc nào Lăng Chính Dược và Triệu Quốc Đống chia nhau ngồi ở khai khối đá, không nhúc nhích nhìn về phương xa, mỗi người nghĩ đến chuyện của mình.

Nguyên nhân bắt đầu từ lúc Bí thư thị ủy Ninh Lăng vào làm thường vụ tỉnh ủy, bắt đầu từ đó Triệu Quốc Đống biết mình đã có ngăn cách với Lăng Chính Dược này. Mình và y cho đến bây giờ đều chưa chính thức thích đối phương, nhưng không thích không có nghĩa là không tôn trọng, tin tưởng đối phương cũng như thế.

- Quốc Đống, có lẽ mấy chục năm nữa sự đúng sai của chúng ta sẽ được người đời sau bình xét. Nhưng tôi cảm thấy không làm trái lương tâm đ*o đức của mình là đủ. Chúng ta không thể làm được tốt nhất nhưng chỉ mong dựa vào hy vọng của mình mà làm tốt là đủ.
Lăng Chính Dược đột nhiên từ tốn nói một câu như vậy.

Ai có thể nói mình làm càng tốt hơn người khác. Lịch sử không bao giờ trở lại, anh sao biết lực chọn con đường khác sẽ tốt hơn chứ? Tất cả chỉ có thể căn cứ vào phán đoán của mọi người. Đối với một địa phương mà nói càng nhiều căn cứ vào phán đoán của người chấp chính.

Giờ phút này Triệu Quốc Đống không khỏi có chút kính trọng Lăng Chính Dược. Dù người này có nhiều khuyết điểm và thiếu sót nhưng y nói đúng, chỉ cần đúng lương tâm mình là đủ. Mình không phải như vậy sao.

Thấy Triệu Quốc Đống đưa đến ánh mắt không còn lộng lẫy như trước, Lăng Chính Dược cũng mỉm cười. Mặc dù mình bây giờ không cần dùng cái nhìn của ai để chứng minh mình nhưng có thể làm Triệu Quốc Đống có cái nhìn mới cũng đủ làm mình tự hào mà.

….

Về ủy ban tỉnh, Triệu Quốc Đống một mình ngồi trong phòng tiếp khách lặng lẽ suy nghĩ.

Sáng mai Lăng Chính Dược bay, y lên Bắc Kinh rồi hai hôm sau mới đến tỉnh Tô nhận chức.

Bắt đầu từ ngày mai Triệu Quốc Đống sẽ rời khỏi nơi này, sang bên tỉnh ủy.

Nhìn bốn phía vắng lặng, Triệu Quốc Đống chỉ cảm thấy mình có lẽ giống như trôi nổi trong không gian nửa mê nửa tỉnh, tất cả là thật nhưng anh không thể tin.

Từ một cảnh sát bình thường từng bước đi tới ngày hôm nay. Mười tám năm thoáng cái qua đi, từng ký ức đan xen nhau hiện về.

Khâu Nguyên Phong, Đậu Tái Viễn, Vương Đức Hòa, Lô Vệ Hồng, Lưu Triệu Quốc, Thái Chánh Dương, Hùng Chính Lâm, Liễu Đạo Nguyên, còn có La Đại Hải, Tương Uẩn Hoa, Mục Cương, Mạch Gia Huy, Kỳ Dư Hồng rồi tới Hoàng Lăng, Trần Anh Lộc… những người này đều có ảnh hưởng đến mình, có một số người đã sớm biến mất khỏi tầm nhìn của mình, có người ngẫu nhiên lọt vào mắt mình, có người vẫn tồn tại trong cuộc sống của mình, cũng đang không ngừng ảnh hưởng đến mình.

Ngoài những người này còn những người khắc cốt ghi tâm trong lòng mình như Đường Cẩn, Khổng Nguyệt, chị em Từ Xuân Nhạn, Cù Vận Bạch, Cổ Tiểu Âu, Trình Nhược Lâm, La Băng, Kiều San, không oán không hối hận đi theo mình, mặc dù trạng thái cuộc sống khác nhau nhưng mỗi cử động của các cô đều làm mình chú ý.

Nghĩ vậy Triệu Quốc Đống không nhịn được thở dài một tiếng.

Cửa phòng tiếp khách mở ra, thư ký Tiểu Vương xuất hiện:
- Bí thư, giám đốc sở Khâu đến.

- Ồ mời y vào đi.
Triệu Quốc Đống run lên, gật đầu nói.

Khâu Nguyên Phong đi vào, trên mặt Triệu Quốc Đống còn lộ vẻ suy nghĩ xâu xa, Khâu Nguyên Phong không khỏi thầm than. Một cảnh sát làm nhân viên cho mình đến bây giờ đã lên tới đỉnh.

- Khâu ca, Lưu ca nói như thế nào?
Chỉ có hai người Triệu Quốc Đống vẫn bình dị như trước, không có chút biến hoá.

- Sếp Lưu vẫn không nói gì, y chỉ luyện thư pháp, lúc tôi rời đi thì y mới nói một câu đó là mọi việc đều giữ đường lui.
Khâu Nguyên Phong thở dài một tiếng.

Luyện thư pháp? Lưu Triệu Quốc tập thư pháp thì Triệu Quốc Đống biết, luyện thư pháp chủ yếu là do luyện tâm trạng?

- Ồ, Lưu ca từ lúc nào trở nên thâm trầm như vậy?
Triệu Quốc Đống nhướng mày cười nói.

- Không, tôi cảm thấy ý của sếp Lưu là thật.
Khâu Nguyên Phong có chút do dự rồi nói.

Triệu Quốc Đống ngẩn ra như suy nghĩ gì đó, hắn khẽ gật đầu nói:
- Tôi biết.

Khâu Nguyên Phong trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì. Quan hệ giữa Lưu Triệu Quốc và Triệu Quốc Đống đúng là làm y không tiện nói.

- Khâu ca, lúc thích hợp tôi sẽ đi thăm Lưu ca một chút.
Lát sau Triệu Quốc Đống mới nói một câu như vậy.

Khâu Nguyên Phong gật đầu không nói.

- Khâu ca, đời người như giấc mộng, thoáng cái là qua. Có đôi khi cảm thấy đời người chẳng qua là như vậy. Hắc hắc quan tâm việc quốc gia đại sự, đời người không ngoài như vậy.
Triệu Quốc Đống nhướng mày nói.

Thấy Triệu Quốc Đống ngồi ngay ngắn trên ghế, hai tay đặt trên chân, ánh mắt nhìn quanh, Khâu Nguyên Phong cảm giác cả người mình bị đối phương nhìn thấy, hắn có chút hoảng hốt.
Bình Luận (0)
Comment