Lộng Triều

Chương 217

Đồng Mạn được điều lên Cục công an thành phố? Hoàng Hóa Thành thấy rất khó chịu. Ngay khi y đang đắc ý lên làm phó trưởng đồn thì Đồng Mạn lại điều đi.

Cục công an thành phố. Đây là quá xa xôi với Công an huyện. Đồng Mạn sao có thể lên được Cục công an thành phố? Hắn hiểu rõ điều kiện gia đình nhà Đồng Mạn, căn bản không có bà con, họ hàng nào lầm to. Chẳng lẽ vì cô ta làm tốt ư? Không thể mà.

Đậu Trung Khải nhiệt tình tiếp Chánh văn phòng Đặng Bỉnh Văn – Ban chính trị Cục công an thành phố. Y rất ngạc nhiên vì sao điều động một cảnh sát bình thường lại do chính Ủy viên Đảng ủy Cục công an thành phố, Trưởng ban Chính trị - Tiền Khắc Phượng tự mình nói chuyện với Công an huyện. Bây giờ còn phái Đặng Bỉnh Văn tới nữa.

- Chánh văn phòng Đặng, anh quá khách khí nên mới tự mình đi.

- Ha ha, lão Đậu, đây là do Trưởng ban Tiền tự mình dặn tôi đi làm việc. Tôi không dám không đi.

Đặng Bỉnh Văn cũng rất khó hiểu. Tiền Khắc Phượng không nói thừa câu nào, chỉ dặn y nhanh chóng làm xong thủ tục, cũng không nói gì khác. Sau đó y tìm hiểu tình hình thì mới biết Tiền Khắc Phượng cũng không biết vị cảnh sát Đồng Mạn này. Y chỉ biết tối Cục trưởng Lưu gọi đến giao Tiền Khắc Phượng lập tức đi làm việc. Chuyện mà đêm lãnh đạo căn dặn, lãnh đạo không nhiều lời thì anh hỏi làm gì?

- Chánh văn phòng Đặng, Đồng Mạn đúng là có năng lực, Công an huyện tôi không nỡ bỏ, chỉ là vội vàng điều động như vậy thì không đúng trình tự mà.
Đậu Trung Khải nói.

- Lão Đậu, tôi biết ý của anh. Chẳng qua tôi không biết.
Đặng Bỉnh Văn cảm thấy nói vậy là chưa đủ nên nhỏ giọng nói:
- Cục trưởng Lưu tự mình dặn dò, điều khác tôi không biết.

Khi Đồng Mạn gọi cho Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống đang cùng Cù Vận Bạch đi đến Hồ Thanh Ngõa. Mặc dù sắp vào thu nhưng đường vẫn khá ẩm, chỉ là đi vào trong rừng rậm lại khiến người ta mát mẻ.

- Quốc Đống, cậu sẽ đi sao?
Cù Vận Bạch mặc chiếc áo cộc tay bó sát người, chiếc quần sóc bên dưới thoáng cái lộ rõ đường cong mà bình thường không thể thấy rõ. Điều này làm Triệu Quốc Đống không khỏi nhìn tới.

- Cù tỷ, sao chị lại hỏi như vậy?
Triệu Quốc Đống kinh ngạc nói.

- Hừ, cậu và Thôi Minh Khang cùng gây khó dễ Hà Chí Xương đã truyền khắp nơi còn gì.
Cù Vận Bạch trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống:
- Tính cách của cậu không như vậy, trừ khi cậu không thích ở lại Cù tỷ này.

- Chẳng lẽ tôi cứ ngồi im đó để bị người ta ức hiếp sao?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Dù tôi là hổ bi lạc xuống đồng bằng cũng không chấp nhận trong mắt có cát. Tôi chẳng qua chỉ là nhắc Hà Chí Xương đừng nghĩ người trong bộ máy như không khí thôi.

- Hà Chí Xương mặc dù không có năng lực nhưng ở Cù tỷ nhiều năm, hơn nữa cũng không quá xấu. Tôi biết rõ người này. Nhưng Thôi Minh Khang thì cậu phải cẩn thận một chút, đó là người âm hiểm. Cậu không nghe nói cách y hại người cạnh tranh ở thị trấn Tây Lĩnh như thế nào sao?

Cù Vận Bạch đứng bên hồ lấy khăn tay ra lau mồ hôi.

- Đó là bạn học của y, người được xác định không phải Thôi Minh Khang nhưng có một bức thư gửi lên Ủy ban kỷ luật nói người kia không đoan chính, có quan hệ không bình thường với mấy cô gái địa phương, mà còn là chuyện sáu bảy năm về trước. Khi Ủy ban kỷ luật tham gia xong thì người kia cũng không thể lên chức, Thôi Minh Khang đã lên làm Phó chủ tịch thị trấn.

- Ừ, đúng là âm hiểm, quan hệ nam nữ vài năm trước khó mà nói, hơn nữa nếu tình nguyện thì ai có thể nói gì. Lúc quan trọng nhất mà giở trò này thì quá cao.
Triệu Quốc Đống nhún vai nói:
- Nếu là lúc khác thì bức thư này đã không có hiệu quả.

- Người hèn mọn, bỉ ổi, vì lên chức mà đưa cả bạn gái của mình cho người khác. Cậu đừng có quan hệ với người như vậy.
Cù Vận Bạch có vẻ không thích nhắc tới Thôi Minh Khang.

- Ồ, có chuyện này ư, lần đầu nghe thấy đó. Cù tỷ nói một chút nghe xem sao?
Triệu Quốc Đống có chút tò mò mà nói.

- Được rồi. Cậu nếu muốn nghe thì tìm người ta mà hỏi, đừng nhắc tới y trước mặt tôi.
Cù Vận Bạch tức giận đến độ tái mặt lại. Cô nhìn chằm chằm vào Triệu Quốc Đống mà nói:
- Cậu thích nghe chuyện này thế à? Có phải muốn học cách như vậy để lên chức không?

- Cù tỷ, tôi muốn lên chức cần học cách này sao?
Triệu Quốc Đống khinh thường nói:
- Làm quan một thời, làm người cả đời, vì làm quan mà không có lễ nghĩa, liêm sỉ, tôi tin rằng lãnh đạo cũng không thích người như vậy. Nhiều lắm chỉ là lợi dụng mà thôi.

- Ừ, thế nên Thôi Minh Khang mới phải chạy sang Lĩnh Đông.
Cù Vận Bạch lắc đầu nói:
- Cậu nói mặc dù có lý nhưng nhiều lãnh đạo không ngại dùng người như vậy, y thậm chí còn có thể tiến thêm bước nữa.

- Một chức chủ tịch xã đã gọi là lên chức sao?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Cù tỷ, không nên tự hạ mình như vậy. Chúng ta bây giờ mặc dù mất thế nhưng dù sao cũng vẫn có lúc huy hoàng mà. Khu Khai Phát có được như bây giờ thì không ai phủ nhận được công của chúng ta.

- Đúng, Quốc Đống, cậu có phải rời khỏi Giang Khẩu không?
Cù Vận Bạch rất quan tâm tới điều này. Thực lòng cô không muốn Triệu Quốc Đống rời đi. Bây giờ ở Giang Khẩu đã không có mấy người có thể nói chuyện với cô. Vốn cô cũng có vài người nói chuyện, nhưng khi lên chức thì lại lập tức thay đổi.

- Cù tỷ, tôi cũng không giấu chị, chắc tầm hai tháng nữa thì tôi Sở Giao thông.
Triệu Quốc Đống chưa nói với ai điều này, nhưng không biết sao hắn thấy mình không thể nói dối Cù Vận Bạch.

- Lên chỗ Giám đốc Thái?
Cù Vận Bạch lập tức có phản ứng.

- Ừ, Thái ca muốn điều tôi lên, nhưng tôi muốn làm ở Khu Khai Phát nên không đi. Con người làm việc cần tâm trạng vui vẻ mà? Bây giờ đã mất thì cũng lên tới Sở Giao thông mà kiếm ăn vậy.

Triệu Quốc Đống nói không hề có vẻ vui sướng như Cù Vận Bạch nghĩ, giống như có một tia cô đơn nữa chứ. Nhất là đôi mắt sáng rực kia làm Cù Vận Bạch cảm thấy run lên trong lòng. Một cảm giác khó tả xâm chiếm trái tim băng giá của cô.

Cù Vận Bạch do dự một chút rồi lời mình cần nói đã không thể nói.

- Cù tỷ, chị xem nơi này rất ẩm thấp, đi thêm sẽ đến khu bùn, thực tế đó là khi ao đầm ẩm ướt, cây cỏ tươi tốt, đi lên trên sẽ thấy khác hẳn.
Triệu Quốc Đống bước trên bãi cỏ rồi nói:
- Tầm hai tháng nữa chim phương bắc sẽ bay về phương nam. Bạch Hạc, Đại Bảo, Bạch Quán, Vịt trời, Kim Điêu đều sẽ tới, lúc ấy chính là không gian của chim.

- Quốc Đống, cậu hôm nay dẫn tôi tới đây làm gì? Không phải là tới ngắm cảnh đó chứ?
Cù Vận Bạch nói.

- Tôi thừa nhận cảnh nơi này vượt quá tưởng tượng của tôi. Tôi sống ở Giang Khẩu hơn 20 năm mà lần đầu tiên thấy được cảnh đẹp như vậy. Chẳng lẽ cậu cảm thấy Phòng du lịch có năng lực khai thác nơi này? Nếu muốn phát triển du lịch ở đây thì chỉ riêng đường ô tô từ xã Lĩnh Đông tới đây cũng mất tầm vài chục triệu.

- Bây giờ không được không có nghĩa sau này không được. Cù tỷ, tôi đã so sánh với hồ Bà Dương – Giang Tây, hồ ở đây rộng trên 40km vuông, các loại chim rất nhiều, hơn nữa không ít là động vật được quốc gia bảo vệ đặc biệt. Chẳng những có thể là nơi nghiên cứu về chim, hơn nữa cũng có thể xây dựng thành nơi để cả nước theo dõi chim.

- Hơn nữa ở đây có miếu Lão Quân với kiến trúc đặc biệt, nghe nói đã có lịch sử trăm năm. Nhưng ngoài dân chúng ven hồ thì về cơ bản không ai biết, quá đáng tiếc. Nơi này có tài nguyên du lịch tốt như vậy mà không khai thác, tôi là Phó bí thư Đảng ủy cũng thấy khó chịu trong lòng.

Cù Vận Bạch cẩn thận nhìn Triệu Quốc Đống, thấy đối phương không phải giả vờ liền nhíu mày nói:
- Quốc Đống, cậu không phải sắp đi sao, sao còn lo mấy việc này?

- Ở một ngày làm việc một ngày. Huông chi tôi thấy Lĩnh Đông rất nghèo, nhưng bọn họ lại cầm bát vàng trong tay không biết dùng. Nếu có thể khai thác quanh khu vực này, tôi nghĩ có thể khiến nơi này giàu có. Tôi đã đi một ngày quanh đây, ăn một bữa cơm trưa của dân chúng mà cả đời tôi không thể quên. Tôi muốn thay đổi cuộc sống của bọn họ.
Bình Luận (0)
Comment