Lộng Triều

Chương 231

- Quốc Đống, Chủ tịch Tô rất hài lòng về bài viết mà chú và Lôi Hướng Đông viết. Chủ tịch rất vui vì sở ta có nhân tài. Lần này mời các tập đoàn quốc tế tới An Nguyên khảo sát mặc dù hơi đột ngột nhưng chủ tịch Tần cũng lên tiếng giúp chúng ta. Lãnh đạo sẽ không nói thêm gì nhưng về sau không được phạm sai lầm như vậy.

- Ha ha, Thái ca, nếu đi theo con đường bình thường thì kéo đến bao giờ chứ? Em dám cược chúng ta dù đưa ra ý kiến thì một hai tháng cũng không có ý kiến. Nếu chờ đến khi báo lên Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia phê chuẩn, sau đó mới mời các tập đoàn đến khảo sát, em thấy sang năm đã là nhanh. Không bằng làm nhanh một chút, hơn nữa đây cũng không phải tiền trảm hậu tấu mà.

- Chú quy củ một chút cho anh, theo trình tự là nhất định phải làm. Lúc này là trường hợp đặc biệt nên mới được làm như vậy. Nếu là chuyên j khác thì chú đã sớm bị cách chức, còn truy cứu trách nhiệm của chú.
Thái Chánh Dương trầm giọng nói.

- Em hiểu, lần sau sẽ không dám làm như vậy nữa.
Triệu Quốc Đống thấy Thái Chánh Dương sa sầm mặt liền không cười nữa.
- Chỉ là hiệu suất làm việc của các cơ quan trên tỉnh quá chậm, hơn nữa quan niệm cổ hủ. Em thấy Ủy ban kế hoạch phát triển không đồng ý với việc nhà đầu tư bên ngoài tiến vào đường cao tốc. Cũng may Phó chủ tịch Trương vừa phụ trách tài chính, vừa phụ trách Ủy ban kế hoạch phát triển nên trình tự mới nhanh một chút. Nếu không em không rõ Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia sẽ có ý kiến vào lúc nào.

Thái Chánh Dương cũng biết Triệu Quốc Đống nói là thật, chỉ là tình hình này cũng không phải một hai ngày thay đổi được. Thói quen làm việc đã ăn sâu vào suy nghĩ trong lòng mọi người. Bất cứ quá trình phê duyệt nào đều cần có một thời gian mới được. Bọn họ đúng là không quen với hiệu suất làm việc nhanh chóng của quốc tế.

Triệu Quốc Đống cũng quen với tính cách của Thái Chánh Dương. Hắn thấy Thái Chánh Dương trầm ngâm thì biết đối phương có việc khó giải quyết. Nếu không cũng không cần gọi hắn vào lâu như vậy mà chưa nhắc tới.

- Thái ca, có phải có việc không?

- Ừ, có một việc.
Thái Chánh Dương gật đầu nói:
- Hôm nay Chủ tịch Tần nói chuyện với anh về Phòng cao tốc. Chú cũng biết Phòng cao tốc chỉ là đơn vị quá độ, cấp bậc thấp. Khi việc xây dựng đường cao tốc của tỉnh ta phát triển, thành lập công ty khai thác đường cao tốc là nhất định, cấp bậc sẽ là cấp cục, trực thuộc sở quản lý.

Nhanh như vậy đã thành lập công ty?

Suy nghĩ đến tình hình hiện nay, Triệu Quốc Đống gật đầu. Hắn biết Thái Chánh Dương đang khó xử vì việc này. Hắn mới là phó phòng, đến Sở Giao thông đã là quá chói mắt. Mục đích của công ty khai thác đường cao tốc là gì thì ai cũng biết. Không nói là đơn vị cấp huyện, dù là cấp phó huyện cũng đủ làm bao người thèm muốn.

Không phải người của Thái Chánh Dương không thể ngồi vào vị trí giám đốc công ty. Nhưng mà người của Thái Chánh Dương chưa chắc đã có thể ngồi ổn ở vị trí này. Trong đó dính dáng quá nhiều lợi ích, công ty khai thác đường cao tốc về sau liên lụy tới khối lượng công trình quá lớn.

- Chú làm thì anh rất yên tâm, nhưng kinh nghiệm và cấp bậc hành chính của chú lại thấp. Công ty khai thác đường cao tốc không chỉ phụ trách thủ tục khai thác, còn dính dáng tới nhiều việc khác nữa. Cho nên hôm nay Chủ tịch Tần cùng anh nói chuyện chính là việc này.
Thái Chánh Dương trầm ngâm một chút rồi nói.

- Thái ca, em không thích hợp với công ty khai thác đường cao tốc. Kinh nghiệm, tuổi của em đều không thích hợp. Hơn nữa em không thích việc kinh doanh.
Triệu Quốc Đống nói:
- Thái ca không cần suy nghĩ cho em. Em vào sở được lên cấp Trưởng phòng đã làm bao người đỏ mắt. Nếu làm em tới làm phó giám đốc công ty khai thác đường cao tốc thì có lẽ sẽ có người nảy lầu mất.

- Công ty khai thác đường cao tốc không phải một hai ngày có thể thành lập, anh đoán có lẽ năm sau mới chính thức xác định Cao tốc An Du, An Quế thì mới thành lập. Hòa Hoàng coi như quyết định vào Cao tốc An Quế, hơn nữa Tân Gia Pha và Tân Thế Giới cũng sẽ liên doanh xây dựng Cao tốc An Du, công lao này của chú thì trên tỉnh không thể không thấy. Phá cách đề bạt làm phó giám đốc cũng không phải không thể. Anh chỉ là thấy chú quen chủ trì công việc ở Phòng cao tốc, lần này nếu chú mà đến làm phó thì sợ không quen.

Thái Chánh Dương thấy Triệu Quốc Đống xác định rõ ràng như vậy cũng yên tâm. Nói thật lúc này Cao tốc An Du cùng Cao tốc An Quế có thể thu hút đầu tư từ ngoài vào, một phần nguyên nhân là do chiêu đột biến của Triệu Quốc Đống. Đương nhiên trong này cũng có phần may mắn, nhưng dù sao cũng đã thành công.

Việc các tập đoàn có hứng thú đầu tư vào An Nguyên, theo Tô Giác Hoa nói đó là thành tích rất lớn. Bây giờ muốn thành lập Công ty khai thác đường cao tốc mà để Triệu Quốc Đống là công thần đứng sang bên đó là hơi quá. Cho nên Thái Chánh Dương muốn biết ý của hắn.

- Thái ca, em nói thật đó. Anh đừng nghĩ em tức mà nói như vậy. Em không thích làm kinh doanh, nhất là Công ty khai thác đường cao tốc có bao người nhìn chằm chằm vào.

Triệu Quốc Đống đây là nói thật. Công ty khai thác đường cao tốc là tâm điểm, ai vào đó thì tóc gáy sẽ bị dựng thẳng lên. Hắn không việc gì phải vào đó. Hắn cũng không muốn kiếm chút tiền từ đó. Nếu muốn tiền thì hắn cũng không việc gì đi vào quan trường.

Thái Chánh Dương có chút kinh ngạc. Y có thể thấy Triệu Quốc Đống thật sự không muốn tới Công ty khai thác đường cao tốc, điều này làm người ta rất khó hiểu. Đây là nơi mà bao người muốn đến, không ít người đều muốn một vị trí trong Công ty khai thác đường cao tốc.

- Hừ, người khác muốn tới còn không được, chú còn không muốn tới đó sao?
Thái Chánh Dương hừ một tiếng:
- Tuy nói như vậy nhưng chưa đến lúc. Trong thời gian này chú phải quản lý tốt Phòng cao tốc, nghỉ ngơi hai ngày thì được nhưng đừng bỏ dở việc công.

Triệu Quốc Đống vừa đi ra khỏi phòng Thái Chánh Dương thì Phó Thiên đã vẫy vậy hắn.

- Thiên ca có việc gì thế?

- Tối có lịch gì không?
Phó Thiên mời Triệu Quốc Đống vào văn phòng. Sở chưa có Chánh văn phòng, nhưng Phó Thiên vẫn ngồi ở trong văn phòng Phó chủ nhiệm. Chẳng qua tất cả mọi người đều biết y đã được quyết định làm Chánh văn phòng, chỉ chờ điều chỉnh nhân sự là xong.

- Ha ha, Thiên ca có chuyện gì thế?
Triệu Quốc Đống gãi đầu nói.

- Đầu tiên nói có việc gì không đã?

- Đúng là có việc. Một lão lãnh đạo Cục Công an Giang Khẩu điều tới phân cục Thanh Giang làm chính ủy, tôi dự định mời anh ta coi như chúc mừng.

Khâu Nguyên Phong đã được điều chỉnh, đến làm chính ủy phân cục Thanh Giang, chức Trưởng phòng. Điều này làm Khâu Nguyên Phong hoàn thành giấc mơ. Khâu Nguyên Phong mời khách ở Giang Khẩu thì Triệu Quốc Đống vẫn ở trên sông Ô Giang nên không về được. Cho nên Triệu Quốc Đống muốn mời lại Khâu Nguyên Phong.

- Ồ, bạn bên hệ thống công an? Hay là tối nay chúng ta cùng ngồi?
Phó Thiên nói.

- Không có Giám đốc Thái sao?
Triệu Quốc Đống nhíu mày nói.

- Giám đốc hôm nay có việc, là mấy người bạn của tôi. Lão Hà cục Giao thông An Đô, lão Bì Công ty xây dựng số năm của tỉnh, còn lão Cổ và Tiểu Hoàng văn phòng chúng ta.
Phó Thiên rất tùy ý nói.
- Chỉ là mấy người bạn mà thôi, mời cả lão lãnh đạo của cậu tới, ngày sau cũng gặp nhau mà.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút thấy cũng đúng. Khâu Nguyên Phong mới lên thành phố, An Đô và Giang Khẩu khác nhau quá lớn. Khâu Nguyên Phong về cơ bản không có quan hệ bạn bè trên thành phố. Bây giờ có mấy người bạn thì cũng tiện giúp đỡ nhau.

- Được, Thiên ca thấy ở đâu thích hợp?
Triệu Quốc Đống nói.

- Có Thiên ca này thì còn cần cậu bố trí, cậu định làm mất mặt Thiên ca sao?
Phó Thiên trừng mắt nhìn.

- Ha ha, Thiên ca. Nói rõ là mời lão lãnh đạo của tôi mà, sao lại để Thiên ca bố trí. Hôm nay tôi mời, hôm khác anh mời tôi là được mà.
Triệu Quốc Đống cười nói.

Phó Thiên đành phải nói:
- Vậy cậu định bố trí ở đâu, sếp cũ của cậu cũng không quá kém mà?

- Khách sạn Văn Hoa đi, hai hôm trước tôi cùng bạn ăn ở đó, tôi thấy cũng được.
Triệu Quốc Đống nói.

Phó Thiên ngẩn ra, khách sạn Văn Hoa không kém, được xưng không phải năm sao nhưng quá năm sao. Triệu Quốc Đống này không đơn giản, ở đó tiêu một lần không dưới vài ngàn. Nếu như giải trí thêm thì lại còn hơn nữa.

- Được, 6h30 tuổi chúng ta tới đó, sợ rằng phải sớm đặt chỗ mới được.
Phó Thiên nói:
- Cậu đi thế nào, có cần chúng tôi đón không? Đừng có mà đi chiếc Mitsubish của Phòng cao tốc đó.

- Ừ, không cần, tôi biết.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.
Bình Luận (0)
Comment