Lộng Triều

Chương 243

Triệu Quốc Đống biết Phòng Tử Toàn tới tìm mình làm gì. Hai tháng nay thằng này không ngừng chạy sang Bình Xuyên. Nhà máy gạch đã giao cho Ngô Trường Khánh, Phòng Tử Toàn một mình lo cho mỏ than.

Cũng may Nhà máy dệt về cơ bản đã ngừng sản xuất, công nhân coi như nghỉ hết. Ngô Trường Khánh liền thành phó giám đốc Nhà máy gạch, suốt ngày ở đó. Ngoài việc tiêu thụ và thu tiền do Phòng Tử Toàn phụ trách, các công tác còn lại do Ngô Trường Khánh làm.

Triệu Quốc Đống hôm nay về chủ yếu là chuyện của Phòng Tử Toàn. Phòng Tử Toàn có lẽ đã đàm phán xong với bên kia. Cổ phần của hai người kia không chịu xuống dưới giá 1,4 triệu, nguyên nhân là do than không ngừng tăng giá. Mà Phòng Tử Toàn cũng thấy nên nhanh mua, vì vậy giục Triệu Quốc Đống mau về bàn bạc.

Thấy Triệu Quốc Đống và Phòng Tử Toàn đi sang bên, Hứa Vĩ biết hai người có chuyện quan trọng cần bàn. Bây giờ cả nhà máy ngoài anh em Triệu gia thì chỉ có Hứa Vĩ và Phòng Tử Toàn là nổi tiếng nhất. Phòng Tử Toàn bây giờ càng lúc càng ít về nhà máy, chuyện Nhà máy gạch phần lớn giao cho Ngô Trường Khánh, xem ra lại sắp có động tác.

- Quốc Đống, coi như đã bàn xong, tôi ở mỏ than nửa tháng, tình hình coi như rõ, làm người ta lo lắng là hướng đi của giá than. Mẹ nó chứ, bây giờ xem ra giá than rất cao, nhưng vẫn phập phồng và có thể giảm xuống. Chẳng may chúng ta vừa mua và giá giảm thì lỗ nặng.

Mặc dù Phòng Tử Toàn đã tìm hiểu rõ về mỏ than, nhưng có giá là không thể dự đoán, nó do nền kinh tế quốc gia quyết định, đây là điều Phòng Tử Toàn lo nhất.

- Giá than sớm muộn sẽ rớt nhưng trong một hai năm cũng không giảm nhiều, muốn giảm cũng phải vài năm sau.
Triệu Quốc Đống không xác định bao giờ giá than giảm, nhưng hắn nhớ năm 97 khủng hoảng kinh tế Châu Á khiến nền kinh tế Trung Quốc suy giảm mạnh, sau đó do chính sách kích thích các ngành sản xuất của quốc gia thì Trung Quốc mới trở lại.

- Vậy là được tồi, một hai năm là đủ, chúng ta kiếm những lúc có thể kiếm. Quốc Đống, chúng ta làm đi, đúng như ông nói phải thử. Mẹ nó chứ, muốn sống phải như một thằng đàn ông, lo trước lo sau làm mẹ gì.

- Tôi đã tính rồi, Nhà máy gạch cho Trường Khánh phụ trách, tôi sẽ dồn sang mỏ than. Nhà máy gạch không yêu cầu cao về kỹ thuật, chủ yếu là tiêu thụ và thu tiền, tôi dự định dẫn Trường Khánh đi quanh để quen dần và từ từ buông tay. Ngoài ra tôi cũng định để chị tôi sang lo tài chính của Nhà máy gạch và mỏ than.

- Ừ, Trường Khánh bây giờ không phải đang giúp ông sao? Ông định bố trí như thế nào?

Triệu Quốc Đống biết Phòng Tử Toàn đã nhận mỏ than thì gần như không về Nhà máy gạch. Công ty tài nguyên có lợi nhuận gấp nhiều lần các ngành sản xuất khác. Phòng Tử Toàn có dã tâm, chỉ cần nắm mỏ than vào tay thì càng lúc càng làm lớn. Triệu Quốc Đống tin như vậy.

- Ừ, tôi định nói với ông việc này. Nửa năm qua Trường Khánh làm rất tốt, ngoài tiêu thụ còn đâu việc khác nó lo. Cũng may Nhà máy dệt bây giờ sắp sụp nên nó mới có nhiều thời gian lo liệu, cho nên tôi cũng trả lương nó khá cao. Nhưng nếu tôi rút hẳn giao hết cho Trường Khánh phụ trách, tôi dự định bàn với ông nên làm như thế nào.

Phòng Tử Toàn cũng biết Triệu Quốc Đống không phải thằng hẹp hòi, nhưng đây không phải việc nhỏ, cũng không phải tăng một chút tiền lương. Dù là bạn bè tốt đến đâu đi chăng nữa, dù là anh em ruột cũng phải tính rõ ràng.

Vì thế Phòng Tử Toàn lúc đầu làm Nhà máy gạch đã chia cổ phần rõ ràng, nói trước đỡ loạn về sau. Phần ai là của người đó.

- Ông thấy sao?
Triệu Quốc Đống hỏi lại.

- Trường Khánh cũng không dễ, hay là cho nó chút cổ phần?
Phòng Tử Toàn suy nghĩ một chút rồi nói.

- Ừ, tôi cũng có ý này. Chúng ta dựa theo quy luật kinh tế mà làm, cũng phải cho Trường Khánh chút gì đó chứ? Hay như vậy đi, tiền lương vẫn trả nhưng chúng ta đưa ra cơ chế khích lệ. Ông đưa ra một giới hạn lãi của nhà máy, nếu vượt qua bao nhiêu thì sẽ thưởng. Như vậy sẽ khích lệ tính tích cực của Trường Khánh.

Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói. Ngô Trường Khánh không thể so sánh với Phòng Tử Toàn, quan hệ không thân bằng hắn với Phòng Tử Toàn. Giúp bạn cũng phải xem tình hình, dùng cách này thực tế hơn cả.

- Ừ, cứ theo ý của ông mà làm. Tôi còn lo ông đưa một số cổ phần cho Trường Khánh.
Phòng Tử Toàn thở dài một tiếng:
- Tôi không phải không bỏ được, không phải không muốn giúp Trường Khánh. Nhưng một chén nước có lẽ là ơn, một bát gạo có lẽ là thù. Để Trường Khánh cố gắng, biết kiếm tiền không dễ thì mới tốt.

- Đúng thế, không có bánh rơi từ trên trời xuống, nếu muốn kiếm nhiều tiền phải nỗ lực càng nhiều.

- Tôi tính một chút rồi nói chuyện với Trường Khánh. Bây giờ Nhà máy dệt coi như hấp hối, nhiều người muốn tìm cơm ăn. Trường Khánh coi như có đường lui, nếu không ra ngoài tìm cơm đâu có dễ. Nhà máy dệt mà sụp thì mấy ngàn người không biết đi đâu mà ăn.

Triệu Quốc Đống cũng im lặng. Mặc dù hắn biết ngày này là sớm muộn, thậm chí còn nhắc Thái Chánh Dương lúc ấy phụ trách công nghiệp, nhưng lại không thể ngăn cản nổi.

Bây giờ Thái Chánh Dương đã lên Sở Giao thông, chính quyền thành phố An Đô sẽ lo cho mấy ngàn công nhân Nhà máy dệt như thế nào thì Triệu Quốc Đống không biết. Nhưng hắn có thể khẳng định chính quyền không thể lập tức giải quyết hết.

- Bỏ đi Quốc Đống, không nói việc này, mọi người có số mệnh của mình mà. Bao giờ bắt đầu làm mỏ than?
Phòng Tử Toàn nói.

- Như vậy đi, tôi đoán ông đã tính qua, ông đưa ra kế hoạch để tôi xem, chi tiết một chút. Nếu không có vấn đề thì cố gắng làm xong trước tết, năm sau đi vào hoạt động.
Triệu Quốc Đống nói. Từng đó tiền cũng không làm khó được hắn, Nước suối Thương Lãng dù đang trong gian đoạn bán được ít nhưng vẫn đủ để cung cấp cho hắn.

- Được rồi, mai tôi và chị tôi đưa ra kế hoạch, ông tìm người xem một chút xem có vấn đề gì không? Theo tôi biết mỏ than này không vấn đề gì, nhưng chúng ta phải đảm bảo cho chắc, ký hợp đồng trước. Sau khi mấy vấn đề được giải quyết thì chúng ta mới đầu tư vào.

Nhìn Phòng Tử Toàn rời đi, Triệu Quốc Đống có chút xúc động. Một thằng bạn hơn năm trước còn trong xưởng lò của nhà máy, bây giờ có thể cắn răng đầu tư hơn triệu vào mỏ than. Đây mặc dù là có hắn giúp nhưng nếu Phòng Tử Toàn không phấn đấu thì tuyệt đối không đi được như vậy.

Phòng Tử Toàn là thằng có tính cách khá thoáng nhưng kiên quyết. Do điều kiện gia đình khiến cuộc sống hồi bé của nó khá khổ, đây là nguyên nhân khiến nó càng muốn giàu hơn.

Lúc đầu Triệu Quốc Đống giúp một chút, về sau mọi hoạt động kinh doanh, tiêu thụ đều do một mình Phòng Tử Toàn phụ trách. Khó khăn trong đó chỉ có mình Phòng Tử Toàn hiểu. Chỉ bằng điểm này Triệu Quốc Đống cũng thấy trân trọng.

- Anh.
Triệu Quốc Đống đang suy nghĩ thì bị gọi.
- Vân Hải, tối nay em đi đâu đó?

- Em đến nhà bạn học ngồi một chút và ở đó ăn cơm.
Triệu Vân Hải có chút xấu hổ gãi đầu nói:
- Em không biết anh sẽ về.

- Ừ, không sao, bạn bè mà, ra ngoài một chút cũng tốt.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.

Triệu Vân Hải có chút giật mình, trời thì tối, lại lạnh thì có gì hay mà đi? Nhưng ông anh nói như vậy thì chắc không phản đối.

- Cuộc sống ở trường thế nào, đã quen chưa?
Triệu Quốc Đống nói. Lịch sử không thay đổi mấy với Triệu Vân Hải. Triệu Vân Hải đã thi đúng vào ngành Kinh tế - Học viện Pháp luật.

- Cũng được ạ, ngôn ngữ, thời tiết tương đương chúng ta, anh hai cũng tới vài lần.
Triệu Vân Hải nhỏ giọng nói:
- Anh, Nước suối Thương Lãng là do anh hai và anh ba làm ra sao?

- Sao thế? Không tin à?
Triệu Quốc Đống hỏi lại một câu.

- Không, em chỉ là không dám tin vào mắt mình. Bây giờ ngay cả đài truyền hình Trung ương cũng quảng cáo về Nước suối Thương Lãng. Em thấy hay hơn các quảng cáo khác.
Triệu Vân Hải nói:
- Ở trường không ít nữ sinh nói anh hai như một nhà kinh doanh thành công.

Triệu Quốc Đống cười phá lên mà nói:
- Vân Hải, em đừng có khen Đức Sơn như vậy chứ. Nó mà là hiên ngang sao, còn là nhà kinh doanh thành công chứ? Anh thấy giống đại ca xã hội đen nữa chứ, nghĩ rằng mình phong độ.
Bình Luận (0)
Comment