Lộng Triều

Chương 251

Liễu Đạo Nguyên suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cũng không phải không có khả năng, không phải không có trường hợp đặc biệt. Điều này phải xem ý kiến của Đảng ủy Sở Giao thông. Theo lý thuyết việc chọn cán bộ xuống cơ sở rèn luyện về cơ bản đều do yêu cầu của Ban Tổ chức cán bộ mà chọn. Nếu chú có thể khiến Đảng ủy Sở Giao thông báo chú lên Ban Tổ chức cán bộ thì có lẽ có thể hoạt động.

Triệu Quốc Đống không khỏi ngẩn ra, vài hôm nữa Đảng ủy sở sẽ nghiên cứu vấn đề này, mà Thái Chánh Dương không ở đây thì ai có thể giúp hắn?

Liễu Đạo Nguyên có lẽ cũng biết tình hình này nên nói:
- Quốc Đống, chẳng lẽ nói chú ở trong sở không có quan hệ mật thiết với ai? Chẳng lẽ nói không ai có thể nói chuyện giúp chú? Hoặc là người Chánh Dương tin? Dù Chánh Dương không ở Sở Giao thông thì đối phương phải hiểu quan hệ chứ. Chỉ cần có quan hệ này là chú có thể dùng.

Triệu Quốc Đống cười khổ một tiếng. Trong Đảng ủy có người của Trầm Tự Nhiên. Phó Thiên chính là người này, nhưng vì việc kia khiến Phó Thiên gạt hắn. Hơn nữa dù Thái Chánh Dương về cũng có thể báo cáo lại, dù sao đây là thông qua trong Hội nghị đảng ủy.

- Cảm ơn Liễu ca, em biết rồi.
Triệu Quốc Đống cắn răng rồi dập máy và gọi cho Trương Trung Thuận.

Trương Trung Thuận được điều từ Sở Xây dựng đến làm phó giám đốc. Y điều tới mặc dù không lâu, nhưng lại hiểu rõ tình hình trong cơ quan. Triệu Quốc Đống lúc ở Phòng cao tốc đã cùng Trương Trung Thuận tới khảo sát Cao tốc An Quế, nhất là lần cùng đoàn người Hòa Hoàng tới Ô Giang thì đã theo Trương Trung Thuận vài hôm, quan hệ cũng được.

Trương Trung Thuận ngồi trong văn phòng xem xét bản giới thiệu về Trưởng phòng Giáo dục Hầu Tuyết Phong. Trong Hội nghị đảng ủy hôm nay Hầu Tuyết Phong sẽ tham gia nhóm dự thính, nguyên nhân chính là do Sở Giao thông cần chọn hai ba người rồi báo cáo lên cho Ban Tổ chức cán bộ, chuẩn bị cho Ban Tổ chức cán bộ phái người xuống cơ sở rèn luyện.

Công tác khảo sát do Phòng Giáo dục nhân sự tiến hành, xem ra người phù hợp điều kiện không nhiều. Tuổi và bằng cấp cùng với yêu cầu làm Trưởng phòng một năm đã ngăn cản nhiều người.

Điện thoại di động vang lên vừa lúc Trương Trung Thuận vào Wc. Y liền cầm và nghe.

Nghe thấy tiếng của Triệu Quốc Đống, Trương Trung Thuận thầm nghĩ có việc.

Trương Trung Thuận không phụ trách Ban quy hoạch tổng hợp, mặc dù ở Tân Châu đi cùng Triệu Quốc Đống cũng được, cuối năm Triệu Quốc Đống còn tới chúc tết. Nhưng Trương Trung Thuận biết quan hệ mật thiết của Triệu Quốc Đống và Thái Chánh Dương, hơn nữa đến Ban quy hoạch tổng hợp lại khá nhũn nhặn, bình thường cũng không gọi điện cho y.

Nghe xong Triệu Quốc Đống nói, Trương Trung Thuận nhíu mày. Triệu Quốc Đống trực tiếp đưa ra ý kiến tuy là tin mình, nhưng rõ ràng không phù hợp điều kiện mà muốn mình nói ra, như vậy trong hội nghị sẽ có tranh cãi. Nhất là do Trầm Tự Nhiên chủ trì công việc. Bây giờ Trầm Tự Nhiên chủ trì hội nghị, mình đưa ra có lẽ hơi đơn độc.

- Quốc Đống, Giám đốc Thái không ở đây, do lão Trầm chủ trì. Bởi vì có yêu cầu nên sợ tôi có đề cập cũng không tác dụng.

Triệu Quốc Đống cũng biết việc này là làm khó Trương Trung Thuận, nhưng hắn không có đường lui. Đây là cơ hội không thể bỏ qua, dù là nói hắn chạy quan chạy chức cũng phải thử. Thái Chánh Dương không gọi được, đám người này không có Thái Chánh Dương lên tiếng sợ rằng không dễ dàng ra mặt. Dù sao hắn chỉ cần kéo một người ra ủng hộ có lẽ cũng dọa được người.

- Giám đốc Trương, sáng nay tôi liên lạc với Giám đốc Thái, nhưng Giám đốc Thái có lẽ đang khảo sát nên chỉ có thể nói vài câu. Giám đốc Thái nói tôi tìm sếp.
Triệu Quốc Đống nói:
- Văn bản của Ban Tổ chức cán bộ thì tôi cũng đã xem, chỉ nói trên nguyên tắc là cán bộ làm Trưởng phòng trên năm, không phải nhất định phải như vậy. Điểm này mời giám đốc Trương nói giúp, chỉ cần có thể báo cáo lên Ban Tổ chức cán bộ thì sẽ dễ dàng.

Trương Trung Thuận nghe Triệu Quốc Đống và Thái Chánh Dương đã liên lạc thì yên tâm hơn. Nhưng Thái Chánh Dương bảo Triệu Quốc Đống tìm mình thì Trương Trung Thuận hơi nghi ngờ. Nhưng y nghĩ Thái Chánh Dương sang Tây Âu khảo sát thì sợ không tiện liên lạc, có lẽ cũng không nói gì tới chuyện này. Chỉ là hội nghị chiều nay cần có kết quả nên khó giải quyết.

- Ừ, tôi biết rồi, tôi có thể đưa ra nhưng chỉ sợ cậu phải nói với Phó Thiên một chút. Nếu không sẽ không qua được lão Trầm.
Phó Thiên là tâm phúc của Thái Chánh Dương, mà Triệu Quốc Đống lại có quan hệ mật thiết với Thái Chánh Dương, Trương Trung Thuận nghĩ như vậy là bình thường.

- Cảm ơn giám đốc Thái, tôi sẽ liên lạc.

Triệu Quốc Đống thấy nhẹ nhàng hơn, chẳng qua gọi điện cho Phó Thiên hay không cũng phải suy nghĩ. Quan hệ của hai bên đã nhạt đi nhiều, nhất là sau khi Triệu Quốc Đống đến làm Chánh văn phòng Ban quy hoạch tổng hợp, hai người gần như không qua lại, gặp mặt cũng chỉ chào mà thôi.

Trương Trung Thuận phát hiện sau khi mình gọi điện xong về thì thấy một gã phó giám đốc khác cũng đang đi ra nghe điện, giống như gặp nhân vật lớn nào đó.

Hầu Tuyết Phong rất nhanh đưa ra người phù hợp điều kiện, sau đó trải qua bên phòng Nhân sự tuyển chọn và giữ lại, những người khác không có ý kiến gì. Dù sao văn bản đã quy định rõ về tuổi, năm công tác, bằng cấp.

Trầm Tự Nhiên rất hài lòng, thành viên Đảng ủy không ý kiến gì, coi như y cũng có thể ăn nói với Trưởng ban Lưu. Y nhìn quanh rồi trầm giọng nói:
- Nếu mọi người không có ý kiến khác thì chúng ta bắt đầu thông qua.

- Ồ? Trưởng phòng Hầu, tôi vừa mới phát hiện trong danh sách không có Triệu Quốc Đống – Chánh văn phòng Ban quy hoạch tổng hợp.

Trương Trung Thuận thầm hít sâu một hơi rồi ra vẻ kinh ngạc nói. Y biết câu này sẽ tạo sóng gió. Trầm Tự Nhiên muốn nhanh như vậy biểu quyết thì trong này nhất định có vấn đề. Bây giờ mình nói ra lời này là không ổn. Nhưng mình đã đối đầu với Trầm Tự Nhiên đâu chỉ một hai lần.

Hầu Tuyết Phong giật giật mí mắt, y vội vàng nói:
- Căn cứ quy định rõ ràng của Ban Tổ chức cán bộ, chọn lựa cán bộ xuống cơ sở rèn luyện thì nhất định phải giữ chức Trưởng phòng không dưới một năm.

- Trưởng phòng Hầu, tôi đã xem văn bản của Ban Tổ chức cán bộ, viết trên nguyên tắc không dưới một năm, nhưng bây giờ Ban Tổ chức cán bộ đang chọn cán bộ trẻ tuổi xuống cơ sở rèn luyện, chú trọng cán bộ trẻ tuổi. Đồng chí Triệu Quốc Đống có thành tích rõ ràng ở Phòng cao tốc, việc thu hút đầu tư vào Cao tốc An Quế cũng có cống hiến lớn. Cán bộ trẻ tuổi xuất sắc như vậy thì tôi tin có thể đột phá hạn chế này.

Hầu Tuyết Phong không lập tức trả lời mà chỉ im lặng tỏ vẻ không đồng ý.

Trầm Tự Nhiên ho khan một tiếng rồi nói:
- Lão Trương, đây là quy định của Ban Tổ chức cán bộ, sở không thể vượt qua. Huống chi hai đồng chí kia đều rất xuất sắc. Ban Tổ chức cán bộ chỉ yêu cầu chúng ta chọn hai cán bộ báo lên là đủ. Tôi thấy đồng chí Triệu Quốc Đống mặc dù xuất sắc nhưng do số năm làm việc có hạn, có thể sau đây có cơ hội thích hợp sẽ đề cử sau. Tôi thấy như vậy sẽ hay hơn.

- Tôi thấy chúng ta nên cho đồng chí Triệu Quốc Đống một cơ hội, như vậy cũng coi như cổ vũ tính tích cực trong công việc của cán bộ chúng ta mà.

Trương Trung Thuận không hề nhân nhượng. Nếu đã ra mặt thì không việc gì phải nggaij.

- Tôi đồng ý với lão Trương. Đồng chí Triệu Quốc Đống đã làm tốt công việc ở Phòng cao tốc, mấy đồng chí cục bên dưới đều khen không dứt. Cán bộ trẻ tuổi như vậy không nên vì vài quy định mà ngăn cản. Tôi thấy nên đưa đồng chí Triệu Quốc Đống vào. Về phần Ban Tổ chức cán bộ xác định như thế nào là do Ban Tổ chức cán bộ, ít nhất sở ta nên tỏ thái độ.

Khi mọi người đang im lặng thì một phó giám đốc khác mở miệng nói. Đây là người được điều tới từ chức Cục trưởng cục Giao thông Nam Hoa tới. Người này bây giờ phụ trách Ban quy hoạch tổng hợp, Khoa học kỹ thuật, Học viện giao thông.

Hai phó giám đốc đã ủng hộ đưa Triệu Quốc Đống vào danh sách, điều này làm Trầm Tự Nhiên rất tức giận. Nhưng y biết bây giờ tranh chấp với đối phương cũng không tác dụng gì. Y thậm chí nghi ngờ có phải Thái Chánh Dương biết tin mà bố trí như vậy. Chỉ là nếu đối phương gọi điện sao không gọi cho mình. Trầm Tự Nhiên liền nhìn Trưởng phòng Thanh tra - Nhạc Vân Tùng.

- Đồng chí Triệu Quốc Đống nhận chức Trưởng phòng chưa đầy một năm, tôi cảm thấy không nên đưa vào danh sách.
Bình Luận (0)
Comment