Lộng Triều

Chương 257

- Ừ, Tỉnh ủy rất chú trọng chỉ thị tinh thần của Ban Tổ chức cán bộ Trung ương, chuyên môn tổ chức Hội nghị thường ủy hai lần mà nghiên cứu vấn đề này. Lãnh đạo tỉnh ủy cũng hỏi tới, nhất là yêu cầu tăng cường giúp đỡ các khu vực nghèo phát triển, phải thay đổi quan niệm của cán bộ, quần chúng khu vực nghèo.
Liễu Đạo Nguyên nói.

- Hầu hết các nơi còn lại đều có các khu vực khó khăn, chiêu này của tỉnh quá lợi hại, lập tức phân người ra. Muốn rèn luyện thì được, rèn luyện thì phải tới nơi gian khổ nhất, mà còn là ba năm. Như vậy có phải là muốn dọa chết người không?

Triệu Quốc Đống cười khổ trong lòng, hắn mặc dù chuẩn bị về tư tưởng nhưng cũng không hy vọng tới nơi khó khăn nhất. Ở đâu cũng có hy vọng phát triển, nhưng nơi khó khăn nhất thì điều kiện quá kém, anh muốn giúp địa phương phát triển thì cũng phải có trụ cột tối thiểu chứ?

- Hừ, không ít cán bộ nghe thấy liền vội vàng tìm đường lui, có cơ quan không tìm được ai thích hợp. Ban Tổ chức cán bộ rất tức giận, đám kia tranh nhau để xuống cơ sở rèn luyện, bây giờ thấy không ổn liền tìm lý do thoái thác. Nực cười.

Liễu Đạo Nguyên mặc dù không còn công tác trong Ban Tổ chức cán bộ nhưng y biết những người lúc đầu chen vào danh sách, bây giờ lại tìm lý do mà trốn thì đều có chỗ dựa. Ban Tổ chức cán bộ mặc dù quản lý cán bộ nhưng cũng do nguyên nhân bên ngoài ảnh hưởng mà.

- Ha ha, đây là điều tất nhiên mà. Ai muốn bỏ vợ con để lên núi ở ba năm? Vì một chức phó huyện mà trả giá như vậy thì quá đắt. Đương nhiên ba năm là là quá dài, chẳng may bị giữ lại thì sao? Đến thì dễ, rời thì khó.

Triệu Quốc Đống đây là thật lòng mà nói. Một người tầm gần 30 hiếm khi chưa có vợ con, người chưa có gì như Triệu Quốc Đống là quá hiếm.

- Chú nếu biết các vấn đề này mà vẫn không đổi ý sao?
Liễu Đạo Nguyên nói mà lộ rõ sự tán thành.

- Anh đang định xem có thể điều chú tới Tân Châu hay không, nhưng bây giờ không có hy vọng rồi. Chẳng qua mấy chỗ kia cũng không khó khăn như mọi người nghĩ đâu. So sánh với mấy miền núi ở Quý Châu, Vân Nam thì ở tỉnh ta tốt hơn nhiều. Đúng là vì điều kiện khó khăn một chút nên mới là sân khấu để chú phát huy bản lĩnh.
Liễu Đạo Nguyên cười ha hả mà nói:
- Liễu ca có phải hối hận không chọn Miên Châu cùng Kiến Dương đấy chứ? Em thấy tốc độ phát triển hai năm qua của Tân Châu rất nhanh, tăng trưởng bây giờ chỉ còn kém An Đô. Các hội nghị kinh tế của tỉnh cũng không ngừng đề cập tới Tân Châu mà.

- Tốc độ phát triển của Tân Châu? Hừ, lời này nghe thì lọt tai, chẳng qua cơ sở của Tân Châu quá thấp, dù phát triển với tốc độ này mà muốn vượt Miên Châu cùng Kiến cũng phải ít nhất năm năm nữa. Người sống được mấy lần năm năm.

Liễu Đạo Nguyên có chút cảm khái nói. Y tới Tân Châu cũng đã được hai năm, tuổi cũng đã 45, nếu còn làm ở Tân Châu năm năm nữa thì y còn bao cơ hội?

- Vậy chưa chắc. Cao tốc An Quế đã chính thức khởi công, hiệu suất làm việc của Hongkong rất cao, tài chính nhanh tới. Bọn họ chỉ cần quyết định sẽ tiến hành rất nhanh. Mà Cao tốc An Du do tài chính trong tỉnh có một phần nên khá chậm. Thái ca rất lo lắng về việc này, nhưng đây không phải việc bên Sở Giao thông mà. Liên doanh Cảng Tân Châu không phải tiến vào giai đoạn xây dựng rồi sao? Hai công trình này mà hoàn thiện sẽ khiến cho Tân Châu phát triển rất nhanh.

- Cao tốc An Quế và cảng Tân Châu đúng là có thể mang tới cơ hội cho Tân Châu. Hơn nữa hiệu suất bên Hongkong đúng là rất nhanh, đoạn đến huyện Thuận Nam đã chính thức khởi công. Đường ở huyện Mai – An Đô tới Ngân Sơn – Đường Giang cũng đã được xây dựng. Nghe nói từ Đường Giang tới Mao Hà trong tháng này cũng bắt đầu làm. Đường bên Tân Châu từ Thuận Nam tới Cẩm Bình, Vinh Sơn cũng sang tháng sau là bắt đầu.

Liễu Đạo Nguyên có chút nuối tiếc mà nói, nhưng Triệu Quốc Đống có thể nghe ra vẻ tự hào của đối phương.

- Liễu ca, nếu chúng ta chuẩn bị của Tân Châu và Đường Giang không làm tốt thì em có thể nói thời gian khởi công kéo dài ít nhất nửa năm. Bây giờ Miên Châu cùng Kiến Dương cũng ý thức được điểm này nên đang chuẩn bị đẩy mạnh công tác chuẩn bị. Một khi tỉnh chuẩn bị xong mà bọn họ chưa xong sẽ bị động. Em nghe nói Chủ tịch tỉnh Trương đến Miên Châu cùng Kiến Dương kiểm tra công việc đã mắng hai vị Thị trưởng một trận, nói bọn họ ngồi không, muốn bọn họ học tập Tân Châu cùng Đường Giang.

- Hừ Chủ tịch tỉnh Trương đây là làm cho Bí thư Quý và Chủ tịch tỉnh Tô xem.
Liễu Đạo Nguyên hừ một tiếng:
- Tân Châu cùng Đường Giang có gì đáng học, không phải là Cao tốc An Quế nhanh một chút sao? Y đang ép Bí thư Quý và Chủ tịch tỉnh Tô phải mau chóng dồn tài chính cho Cao tốc An Du.

- Không nói đến đường cao tốc nữa. Bây giờ cảng Tân Châu thành điểm sáng. Em nghe nói Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia và Bộ Giao thông đều hứng thú với hình thức liên doanh của Cảng Tân Châu, cảm thấy đây là phương thức mới cho vấn đề vận chuyển đường thủy, có lẽ bọn họ sẽ phái người tới khảo sát hình thức liên doanh cảng Tân Châu, xem có thể áp dụng vào nơi khác không?

Liễu Đạo Nguyên có chút vui mừng. Được Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia và Bộ Giao thông chú ý, xem ra phương thức liên doanh của cảng Tân Châu đã đúng, lúc trước đã tranh cãi không ít, mình phải độc đoán quyết định thì mới được.

- Liễu ca, gấp quá cũng không tốt. Tân Châu do anh phụ trách mà phát triển rất nhanh trong hai năm qua, Lãnh đạo tỉnh ủy sao không thấy. Cao tốc An Quế, Cảng Tân Châu, Khu Khai Phát kinh tế kỹ thuật Tân Châu, ba công trình toàn diện tiến hành, em nghĩ vượt qua Miên Châu cùng Kiến Dương cũng không có gì khó khăn. Em thấy Miên Châu, Kiến Dương đã qua thời kỳ phát triển, bây giờ đang điều chỉnh nên tốc độ chậm lại. Mà Tân Châu, Lam Sơn, Viễn Lương có tốc độ phát triển tăng lên. Nhất là Tân Châu, nếu hai ba năm tới nắm bắt thời cơ, đoàn kết thì sẽ tăng vọt. Bỏ xa Lam Sơn, đuổi theo Miên Châu Kiến Dương là hoàn toàn có thể.

Triệu Quốc Đống nói như chạm vào tâm sự của Liễu Đạo Nguyên. Liễu Đạo Nguyên một lúc lâu mới thở dài nói:
- Ôi, dân chúng Tân Châu rất chân thật, nhưng quan niệm của cán bộ quá bảo thủ, luôn hy vọng có người đi trước, mình đi theo, như vậy sao có thể sáng tạo được? Chờ chú học theo thì người khác đã sớm đoạt ưu thế, thậm chí bước lên tầng cao hơn nữa.

Triệu Quốc Đống không biết nói gì. Hắn cảm thấy mình chạm đến một vấn đề không nên chạm. Liễu Đạo Nguyên tuy có nhiều động tác ở Tân Châu, nhưng bị phản đối nhiều. Thị trưởng Tôn Nghĩa Phu mặc dù không phải người Tân Châu nhưng vẫn làm việc ở đây. Y có quan hệ rộng ở Tân Châu, có thái độ bảo lưu với cách làm việc của Liễu Đạo Nguyên.

Liễu Đạo Nguyên đề bạt Phó thị trưởng Liêu Vĩnh Định có xu thế nghe ý kiến của mình làm Thường vụ thị ủy, Phó thị trưởng thường trực. Nhưng Tôn Nghĩa Phu và Phó bí thư Thị ủy Viên Tôn Nghĩa lại có ý kiến phản đối làm cho Liễu Đạo Nguyên muốn cải cách Tân Châu cũng khó khăn.

Ở Cao tốc An Quế hai bên không phản đối gì nhau, cũng toàn lực khiến nó được thực thi, cho nên mới khiến Tân Châu phát triển nhanh. Nhưng việc liên doanh cảng Tân Châu khiến hai bên có nhiều ý kiến khác nhau. Sau này Liễu Đạo Nguyên phải cứng rắn thông qua mới được.

Ngay khi Triệu Quốc Đống suy nghĩ thì Liễu Đạo Nguyên đã nói:
- Đã lâu không gặp mặt nói chuyện, không chừng chú xuống làm quan cửu phẩm sẽ cảm nhận được khó khăn của lãnh đạo một nơi. Quan cửu phẩm hay thất phẩm đều không dễ làm đâu. Có những lúc chú muốn toàn tâm phát triển nhưng chưa chắc được dân chúng địa phương hiểu, có cơ hội chú thử xem.

Triệu Quốc Đống bỏ máy xuống mới phát hiện máy của mình thiếu chút nữa hết pin.

Xem ra Liễu Đạo Nguyên bên Tân Châu cũng không thoải mái gì mấy, nơi nào cũng rất phức tạp, đều có tranh đấu. Bây giờ không biết hắn sẽ được đẩy tới đâu, tới một trong ba nơi kém phát triển nhất tỉnh như Thiên Châu, Thông Thành, Ninh Lăng ba năm thì sao?
Bình Luận (0)
Comment