Lộng Triều

Chương 260

Triệu Quốc Đống ngồi trên chiếc xe Toyota cũ, đường khá xóc càng làm không gian xe thêm chặt. Gặp phải hố to, lái xe chỉ có thể cắn răng tiến tới, chỉ khổ ba người ngồi sau mà thôi.

Triệu Quốc Đống là trẻ nhất trong ba cán bộ tới Ninh Lăng, tất nhiên phải ngồi ở vị trí cuối cùng. Xóc như vậy Triệu Quốc Đống chưa bao giờ cảm nhận, lúc trước đi trên đường rải sỏi ở Đường Giang mà so với đây thì đúng là đường bằng phẳng.

Một vị Phó Trưởng phòng Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy ngồi trên ghế đầu cũng không tốt hơn là bao. Mặt y tái nhợt lại.

Khúc Vân Phong đến từ Sở nông nghiệp, Viên Kiến Bân đến từ sở Thủy lợi cũng rất mệt.

Mọi người xuất phát từ 8h30 sáng, từ An Đô qua bốn huyện Vĩnh Lương, hơn 200km làm mấy người mệt mỏi. Mới đầu mọi người còn có tinh thần nói chuyện, bây giờ cũng không còn.

Từ An Đô đến Thị xã Ninh Lăng vừa vặn 320km, nếu là đường cao tốc thì chỉ tầm 3 tiếng là tới, chẳng qua rất không may đây là quốc lộ 915, quốc lộ từ An Đô tới Hàng Châu mặc dù là quốc lộ nhưng đường quá xấu, nhất là tiến vào phía đông Vĩnh Lương thì càng xấu hơn. Bảo sao xe tải từ Hồ Bắc, Hồ Nam đến tỉnh An Nguyên thà chấp nhận đi vòng qua quốc lộ 813 cũng không đi đường này.

Bữa trưa ăn ở huyện thành Kim Lương phía đông Vĩnh Lương, mọi người mệt mỏi nên không có hứng thú ăn. Ăn xong lại lên đường chạy về phía đông. Từ Kim Lương tới Ninh Lăng còn 90km, theo tình hình này phải ba tiếng nữa mới tới nơi.

- Trưởng phòng Mã, bắt đầu từ đâu là tới địa phận Ninh Lăng, bên kia là huyện Thổ Thành.
Lái xe nhấn ga cho xe leo núi.
- Qua ngọn núi này là đến đất Ninh Lăng.

20 phút sau xe đã bò lên được trên đỉnh núi, ven đường được đóng cọc để chống bùn đất rơi xuống, qua đó có thể thấy giao thông khá khó khăn.

Trước mắt là một vùng núi non trùng điệp, nhìn không tới cuối. Xe lại nhấn ga tiến vào trong thung lũng.

Mọi người đều cảm nhận được mùi vị của Tà Nguyệt Lĩnh, chiếc xe chạy trong thung lũng gần tiếng mới bò ra. Triệu Quốc Đống rõ ràng cảm nhận được lái xe thở dài một tiếng:
- Còn 10km là tới huyện thành. Trưởng phòng Mã, xem ra bốn giờ sẽ tới được Ninh Lăng.

Vị Trưởng phòng Mã vẫn chưa tỉnh táo lại do đường nguy hiểm, giờ vẫn còn sợ. Y chỉ khẽ gật đầu mấp máy môi nhưng không nói được gì. Y đang nghĩ xe mà rơi xuống thì sao nhỉ? Nhận chức ở đây mỗi lần về tỉnh thành là quá nguy hiểm.

Chạy qua Tà Nguyệt Lĩnh, đường bằng phẳng hơn, nửa tiếng sau xe đã chạy vào trong thị trấn Thổ Thành được xưng có lịch sử lâu năm. Ninh Lăng còn cách thị trấn Thổ Thành 40km, nhưng xe phải chạy tầm tiếng rưỡi nữa mới tới.

Một vị Phó trưởng ban thư ký Thị ủy, một vị phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Thị ủy Ninh Lăng đã đứng ở cửa trụ sở nghênh đón, đưa đoàn người vào nhà khách thị ủy. Chờ mọi người rửa mặt nghỉ ngơi một chút, sau đó sẽ tham gia bữa tiệc chào mừng của Thị ủy Ninh Lăng vào lúc 6h chiều.

Triệu Quốc Đống cẩn thận quan sát hai vị Lãnh đạo thị ủy, nhìn không quá nhiệt tình, cũng không thể nói là chào mừng hay không. Hắn cảm thấy đây là chào đón cho có, điều này làm hai người kia có chút mất mát.

Triệu Quốc Đống cũng có ấn tượng mơ hồ về Ninh Lăng trong mơ, lúc phá án cũng tới đây một lần nhưng ở lại không lâu, thậm chí ở có một đêm là đi. Hắn chỉ thấy trong nội thành nhiều cây xanh, đường phố được dọn dẹp tốt làm người ta thấy ở đây không có ô nhiễm.

Đi vào nội thành đã chứng minh giấc mơ của Triệu Quốc Đống là đúng, chẳng qua khi đi tới trụ sở Thị ủy, Ủy ban thì thấy một đám dân chúng đang làm ầm ở đó, điều này làm Triệu Quốc Đống có ấn tượng rất sâu.

Mình sẽ ở đây ba năm, không chừng cũng không phải nội thành mà là huyện khác. Không biết ba năm đó sẽ như thế nào?

Triệu Quốc Đống rửa mặt rồi mở cửa sổ nhìn ra.

Nhà khách thị ủy này khá bình thường, nhưng nằm sát ngay bên trụ sở Thị ủy, có thể khẳng định lãnh đạo tỉnh tới Ninh Lăng sẽ không ở chỗ này. Triệu Quốc Đống không để ý mấy việc này, hắn chỉ cần có giường để ngủ là được.

Tiếng gõ cửa làm Triệu Quốc Đống nhìn lại, mở cửa thì thấy là Khúc Vân Phong và Viên Kiến Bân đứng đó:
- Cậu như đàn bà vậy, mặc quần áo mà lâu thế?

Trên xe ba người đã làm quen, cùng cảnh ngộ nên bọn họ dễ quen nhau hơn. Bọn họ chưa xuống cơ sở bao giờ mà lập tức bị đầy tới Ninh Lăng thì đúng là rất sợ hãi.

- Vào ngồi đi, có việc gì đâu nên nhìn ra ngoài một chút.
Triệu Quốc Đống cười nói rồi tiện tay ném cho Viên Kiến Bân điếu thuốc, Khúc Vân Phong không hút.

- Lát chúng ta sẽ gặp lãnh đạo mới, xem ra Lãnh đạo thị ủy cũng sẽ tham gia.
Viên Kiến Bân xem ra khỏe hơn Khúc Vân Phong nên nhanh hồi phục.

- Chưa chắc, tôi thấy thái độ của hai người lúc nãy khá lạnh nhạt, nhưng lại rất nhiệt tình với Trưởng phòng Mã.
Khúc Vân Phong nói.

- Ha ha, chúng ta về sau là cấp dưới của bọn họ, bọn họ sao phải cho chúng ta mặt mũi. Anh đã bao giờ thấy lãnh đạo cho cấp dưới mặt mũi chưa?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Chúng ta phải thực tế một chút, bây giờ chúng ta không phải là tổ công tác của tỉnh, mà là phải làm việc ở đây ba năm.

Nghe Triệu Quốc Đống nói tới ba năm, mặt Khúc Vân Phong và Viên Kiến Bân có chút buồn bực.
- Mẹ nó chứ, cậu mới 25 thì đương nhiên không sao. Con tôi mới hơn ba tuổi, Vân Phong vừa lấy vợ hai năm và đang kế hoạch, ba năm ở đây không phải ép chết chúng ta sao?

- Vậy chuyển nhà các anh tới đây, quyết tâm như chiến sĩ cụt tay đi. Cùng lắm tìm một cô bé xinh đẹp. Không nghe nói Thiên Châu, Ninh Lăng, Hoài Khánh là nơi ra gái đẹp sao?
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói:
- Nếu không cứ ở đây chơi thoải mái, về sau đàng hoàng mang đuôi làm người là được mà.

- Quốc Đống, cậu không lớn mà lại lăng nhăng vậy sao? Chuyện này cán bộ địa phương dám làm, chúng ta dám sao? Cậu còn muốn về không?

Viên Kiến Bân nhìn Triệu Quốc Đống thấy hắn không quá lo lắng thì có chút tò mò. Tên này luôn ra vẻ không thèm để ý, chẳng lẽ không oán hận vì tới Ninh Lăng này ư?

- Về hay không là do cấp trên định đoạt. Các anh có tin là trong nhóm chúng ta có người một năm là về, có người hết ba năm vẫn phải ở lại. Không tin chúng ta cá xem.
Khúc Vân Phong lạnh lùng nói.

Triệu Quốc Đống và Viên Kiến Bân không nói gì, chuyện này quá bình thường. Lãnh đạo tuy quyết định như vậy, nhưng công việc thực tế lại khác.

- Ninh Lăng trông cũng khá đẹp nhưng tôi thấy không yên tĩnh. Vừa nãy khi chúng ta tới, trước cửa Ủy ban không biết có việc gì mà hơn trăm người tụ tập. Tôi thấy cảnh sát đã dẫn người tới.
Viên Kiến Bân nói.

- Ở đâu chẳng có chứ. Cải cách công ty nhà nước đang diễn ra, nhiều công nhân cần ăn cơm như vậy, nhưng công ty sắp phá sản, hệ thống ngân hàng không cho vay, chính quyền không thừa nhận được mà. Đau chính là công nhân, tìm được đường thì ra ngoài, không được thì chỉ có thể mở to mắt nhìn chính quyền. Anh nghĩ xem Ninh Lăng có bao tài chính mà giúp được nhiều người như vậy?

Triệu Quốc Đống không ngờ Khúc Vân Phong lại hiểu sâu về việc này như vậy.

- Được rồi, không nói cái này, lát nữa chúng ta phải thể nghiệm cách sống ở Ninh Lăng mới được. Trên bàn rượu ncta có thể thấy được phong cách của các vị lãnh đạo. Nghe nói tác phong Ninh Lăng rất phóng khoáng, trên bàn rượu càng như vậy. Ba người chúng ta đừng để bọn họ đánh ngã đó.
Triệu Quốc Đống nói.

Khúc Vân Phong nghe vậy thì hơi sợ, nhưng Viên Kiến Bân lại vỗ ngực nói:
- Có gì phải lo, tôi cũng không dễ chọc vào. Dù ngã cũng phải kéo một hai người theo.

Lúc này bên ngoài có người gõ cửa.

- Đi thôi, chắc là muốn chúng ta ra tập hợp.
Triệu Quốc Đống nói.
Bình Luận (0)
Comment