Lộng Triều

Chương 264

Triệu Quốc Đống về đến nhà khách thị ủy đã là hơn 10h tối.

Trên đường đi hắn đang suy nghĩ Tương Uẩn Hoa là thật sự không nhìn được hàng hay để đó nhằm thử người.

Phải biết phong cách hai thứ mặc dù tương tự nhưng chỉ cần nghiên cứu là nhìn ra được ngay.

Thời này mặc dù chơi đồ cổ vẫn chưa phát triển mạnh, nhưng cũng có người thích. Nhất là mấy khu kinh tế phát triển, người có nhiều tiền trong túi cũng thích chơi mấy trò này.

Triệu Quốc Đống đã tới Phan Gia Viên Bắc Kinh một lần. Trong mơ hắn thấy nơi này rất phức tạp về thị trường đồ cổ, chẳng qua bây giờ nó mới chỉ là một khu chợ bán đồ tạp hóa mà thôi. Triệu Quốc Đống đi một vòng cũng mua được không ít thứ.

Thời này chơi đồ cổ không bằng mười năm sau, Triệu Quốc Đống có nhiều tiền nên sao bỏ qua cơ hội này. Hắn liền mua vài món đồ để cất giữ chờ lên giá.

Ống bút màu đời Càn Long kia chính là một thứ Triệu Quốc Đống mua được ở Bắc Kinh. Loại hàng đời Càn Long không hiếm thấy, quan trọng nhất là nó có tinh sảo hay không, có đáng giá hay không. Triệu Quốc Đống bỏ ra một ngàn tán để mua nhưng lại thấy nó đáng giá hàng chục ngàn.

Về phần các bức tranh thư pháp thì Triệu Quốc Đống không có hứng thú. Người Trung Quốc mặc dù thích thư pháp nhưng Triệu Quốc Đống không muốn tiếp cận. Thị trường đồ cổ rất thâm thúy, sở thích rất rộng. Dù là tỷ phú mà chui vào cái ngành này cũng thấy đau đầu.

Phòng hai người kia vẫn im lặng, Triệu Quốc Đống trực tiếp về phòng.

Tối nay không thể tới chỗ Nghiêm Lập Dân. Sau khi biết Triệu Quốc Đống được điều tới Ninh Lăng, Lưu Triệu Quốc đã gọi cho Nghiêm Lập Dân, muốn y cố gắng giúp Triệu Quốc Đống. Nghiêm Lập Dân cũng lập tức đồng ý, nói Triệu Quốc Đống có việc gì phiền cứ việc mở miệng.

Trước khi đến Triệu Quốc Đống đã chuẩn bị hai món quà, chẳng qua quan hệ giữa Lưu Triệu Quốc và Nghiêm Lập Dân mặc dù cũng được nhưng không quá sâu, Nghiêm Lập Dân thích gì thì không rõ.

Tặng đồng hồ thì Triệu Quốc Đống sợ quá quý, Nghiêm Lập Dân sẽ không nhận. Tặng bật lửa, thắt lưng lại có vẻ tùy tiện. Cuối cùng mùi nước hoa của Cổ Tiểu Âu làm Triệu Quốc Đống chơi trò vây Ngụy cứu Triệu. Không rõ sở thích của Nghiêm Lập Dân thì liền quyết định tặng đồ mỹ phẩm cho vợ y.

Mai là lúc có địa điểm cụ thể về nơi mình sẽ đi. Triệu Quốc Đống nằm trên giường suy nghĩ một chút. Chẳng qua rất nhanh hắn bỏ qua vì cơn buồn ngủ kéo tới. Không cần biết, có lẽ Thị ủy còn chưa quyết định. Chỉ là đến bây giờ phải theo ý trời.

Tương Uẩn Hoa cầm cặp từ trong xe đi ra, Thư ký Tiểu Hoàng vội vàng đi lên cầm cặp cho y:
- Bí thư Tương, 10h sáng nay họp Hội nghị thường ủy.

- Ừ, tôi biết, Bí thư Kỳ đã đến chưa?

- Hình như xe của Bí thư Kỳ đã tới.

Tương Uẩn Hoa gật đầu nói:
- Cậu thông báo Trưởng ban Mộc đến văn phòng Bí thư Kỳ.

Vào văn phòng Kỳ Dư Hồng, Kỳ Dư Hồng đang tưới nước cho bồn hoa. Kỳ Dư Hồng là người thích chăm sóc hoa khi rảnh rỗi.

- Lão Tương tới à, ngồi đi.

- Bí thư Kỳ về suốt đêm mà không sợ sao?

- Sợ gì? Sợ thì không về mà. Đường mặc dù hơi xấu nhưng mà.
Kỳ Dư Hồng dừng một chút rồi nói:
- Ủy ban kỷ luật đã điều tra Điền Ngọc rồi chứ?

- Hôm qua lão Mục và lão Chu đi tham gia hội nghị thông báo vụ án của Ủy ban kỷ luật, lão Mục đã nói qua tình hình với tôi, Tình hình đúng là làm người ta đau lòng.
Tương Uẩn Hoa hiểu Kỳ Dư Hồng sớm biết về việc của Điền Ngọc, vấn đề bây giờ là xử lý như thế nào.

- Lão Tương, anh có ý gì?
Kỳ Dư Hồng suy nghĩ một chút rồi nói.

- Chuyện Điền Ngọc tạo thành ảnh hưởng rất xấu. Y nhất định không thích hợp làm lãnh đạo nữa, đình chỉ công tác, kỷ luật Đảng thì phải do căn cứ bên Ủy ban kỷ luật mà xử lý.
Tương Uẩn Hoa biết lần này Điền Ngọc xảy ra chuyện sẽ khiến bộ máy Huyện Hoa Lâm thay đổi. Điền Ngọc đang là thường vụ huyện ủy, Phó chủ tịch Huyện Hoa Lâm.

- Lão Tương, tôi lần này tới Hoa Lâm, Phong Đình kiểm tra công việc, tôi có cảm giác rất không tốt. Hoa Lâm xảy ra chuyện lớn như vậy mà Huyện ủy, Ủy ban Hoa Lâm lại rất bình tĩnh. Mặc dù cũng kiểm điểm, cũng tìm nguyên nhân, nhưng tôi thấy bọn họ không chú tâm nghĩ đến việc này. Đây là thứ nhất, thứ hai là Hoa Lâm, Phong Đình có kinh tế chậm phát triển, thiếu quy hoạch rõ ràng, về cơ bản là dựa vào quy hoạch nhiều năm trước, không có ý tưởng sáng tạo. Hơn nữa bộ máy lãnh đạo không hợp lý, tố chất cán bộ không cao.

Kỳ Dư Hồng nặng nề nói.

- Bí thư, cán bộ Ninh Lăng ở độ tuổi già là hiện tượng phổ biến. Từ Thị xã, huyện tới xã, thị trấn đều như vậy.
Tương Uẩn Hoa nói tiếp:
- Vấn đề này không phải một hai ngày là giải quyết được, rất nhiều chuyện làm người ta đau đầu. Muốn thay đổi thì cần phải làm từ trên xuống dưới, tăng cơ chế đề bạt sử dụng cán bộ trẻ tuổi. Ở điểm này tôi và lão Mục đã nghiên cứu ra một phương án có thể áp dụng.

- Ừ, vấn đề tố chất của cán bộ là quan trọng nhất đối với sự phát triển của một nơi. Loại người chỉ lo cho mình, chỉ nghĩ tới miếng cơm của mình thì phải lập tức cho nghỉ.
Kỳ Dư Hồng nói.

Tương Uẩn Hoa nhìn Kỳ Dư Hồng, y không rõ vị Bí thư Thị ủy này nghĩ gì. Có phải Kỳ Dư Hồng thấy đã ngồi ấm chỗ nên có thể đấu với Thị trưởng Mạch Gia Huy? Người này lúc làm Thị trưởng Vĩnh Lương nghe nói khá trầm ổn, sao đến Ninh Lăng lại thay đổi vậy nhỉ?

- Tôi đồng ý với Bí thư, những người không chịu làm việc thì chúng ta phải kiên quyết xử lý, tạo vị trí cho cán bộ trẻ tuổi xuất sắc.
Tương Uẩn Hoa nhấn mạnh bốn chữ cán bộ trẻ tuổi.

- Lão Tương, mấy đồng chí mà tỉnh phái xuống đã tới rồi chứ?
Kỳ Dư Hồng cũng cảm nhận ra ý trong lời nói của Tương Uẩn Hoa.

- Ngày hôm qua Trưởng phòng Mã – Phòng 2 Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đã đưa ba đồng chí này xuống, năm giờ chiều tới nơi. Tối qua cũng tiếp đón.
Tương Uẩn Hoa đưa bản sơ yếu lý lịch của ba người kia cho Kỳ Dư Hồng.

- Ồ, còn trẻ đó. Triệu Quốc Đống này mới chưa đầy 25 tuổi à. Ừ, kinh nghiệm công tác không ít, làm ở Đội cảnh sát hình sự huyện, làm Trưởng đồn công an. Ồ? Đã làm Phó bí thư, Phó chủ nhiệm Ban quản lý Khu Khai Phát? Phó bí thư Đảng ủy xã, Phó Trưởng phòng Cao tốc, Chánh văn phòng Ban quy hoạch tổng hợp Sở Giao thông. Ha ha, người này rất không đơn giản, công tác chưa đầy bốn năm đã đi nhiều nơi như vậy.

Tương Uẩn Hoa cố ý đặt hồ sơ của Triệu Quốc Đống xuống cuối cùng. Kỳ Dư Hồng đúng là đã bị hấp dẫn bởi lý lịch của Triệu Quốc Đống. So sánh với hai người kia mãi ngồi ở văn phòng sở, Triệu Quốc Đống này có kinh nghiệm hơn nhiều.

- Ba người đều còn trẻ, tôi cảm thấy bọn họ cũng muốn làm ra sự nghiệp. Bí thư, tôi có một suy nghĩ…
Tương Uẩn Hoa ngừng một chút rồi nói.

- Anh nói đi.
Nghe Tương Uẩn Hoa nói nghiêm túc như vậy, Kỳ Dư Hồng bỏ hồ sơ xuống.

- Trên tỉnh nếu phái ba đồng chí này tới, một phương diện có thể giúp Ninh Lăng chúng ta, một phần cũng sẽ rèn luyện cán bộ. Một phần khác là cũng suy nghĩ Ninh Lăng khó khăn, trụ cột kinh tế lạc hậu nên hy vọng bọn họ có thể mang tới thay đổi cho chúng ta một chút. Cụ thể chính là lợi dụng bọn họ lấy ưu thế trên tỉnh đưa tới một vài hạng mục tài chính, nhanh chóng xây dựng chỗ chúng ta.

- Ừ, tôi đồng ý với quan điểm của anh.
Kỳ Dư Hồng gật đầu nói.

- Bọn họ được phái xuống ba năm, thời gian dài nhất từ trước đến giờ, cũng nói rõ quyết tâm của tỉnh. Ý của tôi là để bọn họ xuống huyện công tác, phải để bọn họ và bộ máy lãnh đạo huyện cảm nhận được bọn họ tới không phải là kiêm nhiệm mà là nghiêm túc làm việc trong ba năm. Ba năm nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nếu muốn làm việc thì có thể làm ra sự nghiệp.

Kỳ Dư Hồng gật đầu.

- Ý kiến của tôi là để bọn họ xuống nơi khó khăn nhất, cũng phải bố trí công việc thật sự cho bọn họ. Nếu như trước đây là kiêm nhiệm Phó chủ tịch huyện, hỗ trợ Chủ tịch huyện trong công việc thì không có quyền lực mấy, không bố trí nhiệm vụ cụ thể thì làm ba năm cũng không có tác dụng mấy.
Tương Uẩn Hoa nói.

- Ý của anh là muốn bọn họ chính thức trở thành một phần trong bộ máy lãnh đạo huyện, gánh vác trách nhiệm cụ thể?
Kỳ Dư Hồng nhíu mày nói.

- Đúng, căn cứ việc bọn họ tới từ các sở khác nhau, Thị ủy có thể đưa ra văn bản mang tính chỉ đạo, yêu cầu các huyện bố trí công việc thực tế, cũng muốn xác định mục tiêu công việc cụ thể, đây là một yêu cầu quan trọng trong việc khảo sát cán bộ.
Tương Uẩn Hoa gật đầu nói.

- Ồ, đây là ý tưởng hay. Anh đây là muốn bọn họ thường xuyên chạy qua lại với đơn vị trên tỉnh.
Kỳ Dư Hồng cười nói.

- Hừ, Ninh Lăng chúng ta không nuôi được cán bộ ngồi không. Nếu đã tới phải mang chỗ tốt cho dân chúng Ninh Lăng chúng ta mà. Nếu không cán bộ trên tỉnh tới có tác dụng gì.
Tương Uẩn Hoa cười nói.

- Có thể, tôi đồng ý, anh đưa ra trong hội nghị. Chỉ mong ba người bọn họ có tiếng nói ở đơn vị mình, mang tài chính và hạng mục gì đó xuống.
Kỳ Dư Hồng cười nói.
Bình Luận (0)
Comment