Lộng Triều

Chương 268

Triệu Quốc Đống lúc này đang đi theo Chánh văn phòng Ủy ban đến nhà khách Huyện ủy Hoa Lâm.

- Chủ tịch Triệu, vị trí nhà khách Huyện ủy Hoa Lâm chúng ta rất tốt. Anh xem, từ hành lang này có thể đi thông tới Huyện ủy.

- Chánh văn phòng Du, Đại hội đại biểu nhân dân còn chưa bổ nhiệm, anh gọi như vậy không tốt. Anh gọi tôi là Tiểu Triệu hay Quốc Đống là được.
Triệu Quốc Đống nói.

- Vậy đâu được, sáng mai Đại hội đại biểu nhân dân sẽ họp, chẳng qua chỉ là trình tự mà thôi.
Du Minh Phú cười nói:
- Chủ tịch Triệu từ tỉnh xuống, điều kiện ở đây nhất định kém tỉnh thành, chẳng qua có một thứ tốt hơn là không khí rất được. Sau lưng nhà khách Huyện ủy có rừng cây, còn có hồ nước nuôi không ít cá. Chủ tịch Triệu lúc rảnh có thể đến đó câu.

- Lão Mã.
Đi qua một con đường, Du Minh Phú nói:
- Không biết lão Mã này lại chạy đi đâu rồi.

Du Minh Phú hùng hổ gọi:
- Mã Bản Quý, mẹ nó chứ, ông đi đâu rồi, còn không ra đón Chủ tịch Triệu.

Triệu Quốc Đống nhíu mày, Du Minh Phú này nói chuyện hơi tục. Ngay trong nhà khách Huyện ủy mà hò hét như vậy. Có lẽ Du Minh Phú cũng nhận ra biểu hiện của Triệu Quốc Đống nên cười nói:
- Chủ tịch Triệu, chúng tôi ở nông thôn không thể so với tỉnh thành toàn người trí thức. Lão Mã này lại thích bị người mắng, nếu không cả người khó chịu.

Triệu Quốc Đống có chút buồn bực, có người như vậy sao?

- Đến rồi.
Một giọng nói từ bên kia truyền tới.
- Chánh văn phòng Du, ngài đến sao? Vị này là Chủ tịch Triệu? Ồ, trẻ quá, lão Mã tôi gặp không ít lãnh đạo nhưng long phượng như Chủ tịch Triệu thì đúng là lần đầu thấy. Tôi là Mã Bản Quý, phụ trách nhà khách Huyện ủy. Chủ tịch Triệu, chào mừng ngài tới nhà khách. Sau này nhà khách sẽ là nhà của ngài. Có gì cần phân phó, 16 nhân viên trong nhà khách sẽ toàn tâm toàn ý phục vụ ngài.

Triệu Quốc Đống không thể không thừa nhận Du Minh Phú nói chính xác, Mã Bản Quý này không bị mắng sẽ không làm. Tên này trông rất thích nịnh bợ, nếu khách khí thì đối phương lại cảm thấy được nâng lên.

Triệu Quốc Đống không muốn giải thích bây giờ mình chưa phải Phó chủ tịch huyện, đúng như Du Minh Phú nói, đây là trình tự mà thôi.

- Anh Mã, chào anh, tôi là Triệu Quốc Đống. Ba năm tới còn cần nhờ anh giúp đỡ.
Triệu Quốc Đống gật đầu đưa tay ra.

Mã Bản Quý vội vàng dùng hai tay bắt tay Triệu Quốc Đống:
- Chủ tịch Triệu, Chánh văn phòng Du, mời đi bên này. Căn nhà số 2 đã sớm được bố trí. Tôi vừa rồi có chút lo lắng nên tới xem một chút. Chủ tịch Triệu có thể yên tâm vào ở.

- Lão Mã, dọn dẹp hết chưa, bố trí người cho bên nhà đó chưa?
Du Minh Phú đi và hỏi. Y biết cán bộ tỉnh tới không yêu cầu cao về chỗ ở nhưng lại chú ý vệ sinh.

- Chánh văn phòng cứ yên tâm, lãnh đạo lần trước tới không phải do lão Mã tôi phục vụ tốt sao. Bọn họ đều nói lão Mã tôi có khả năng mà.
Mã Bản Quý nói:
- nhà khách tuy kém khách sạn Hoa Lâm, nhưng năng lực của nhân viên nhất định mạnh hơn nhiều.

- Mạnh hơn nhiều thì Hà Xuân Mai là như thế nào? Như vậy mà cũng mạnh hơn?
Du Minh Phú lạnh lùng nói.

- Ha ha, ngài không nên nói thế chứ, Chủ tịch Triệu mới tới, chúng tôi cũng phải tạo ấn tượng tốt mà.
Mã Bản Quý gãi đầu mà nói.

Du Minh Phú có lẽ cũng thấy mình nói nhầm vì có Triệu Quốc Đống ở đây nên hừ một tiếng không nói nữa. Y đi tới trước và bỏ Triệu Quốc Đống lại đằng sau.

- Chánh văn phòng Du, đầu tiên tới sảnh trước, nhân viên nhà khách đều đợi ở đó. Bọn họ không biết Chủ tịch Triệu, gặp trước, sau này Chủ tịch Triệu có phân công gì cũng tiện.
Mã Bản Quý nói:
- Chủ tịch Triệu, rẽ phải là tới căn nhà số 2 ngài ở.

Ba người vào sảnh, ở đây có hai nhóm người đứng nghiêm tại đó.

Mã Bản Quý lúc này nghiêm túc nói:
- Mọi người nhìn cho rõ, đây là Phó chủ tịch Triệu mới tới huyện ta, từ trên tỉnh thành xuống, ở nhà khách chúng ta ba năm. Huyện quyết định để Chủ tịch Triệu ở nhà số 2, tạm thời do Tiêu Mẫu Đan cùng Thường Quế Phân phụ trách, sau đây chào mừng Chủ tịch Triệu nói hai câu.

Mã Bản Quý dẫn đầu vỗ tay. Triệu Quốc Đống không ngờ mình lại còn phát biểu với nhà khách. Hắn nhìn Du Minh Phú thấy rất bình thường thì xem ra lãnh đạo tới đây đều sẽ như vậy.

- Chánh văn phòng Du, lão Mã, tôi cũng không có gì để nói, sau này tôi ở lại nhà khách ba năm, ngày sau có gì làm phiền mọi người, mong mọi người thông cảm.

Triệu Quốc Đống nói xong, Mã Bản Quý lại vỗ tay.

Mười mấy người phụ nữ đều vỗ tay, người không biết còn tưởng là lãnh đạo nào tới kiểm tra nhà khách Huyện ủy.

- Được rồi, Tiêu Mẫu Đan, Thường Quế Phân, hai người sang bên nhà số 2, dọn dẹp. Bây giờ hai người chính thức làm việc. Chủ tịch Triệu, có việc gì cứ sai hai cô ấy, không nên khách khí. Tôi nói với hai cô, làm tốt vào. Chủ tịch Triệu mà có gì không hài lòng thì mời ngài lập tức nói với tôi.
Mã Bản Quý nói.

Triệu Quốc Đống không ngờ Mã Bản Quý khi đối mặt nhân viên lại nghiêm khắc như vậy. Nhất là đám phụ nữ thấy Mã Bản Quý như chuột gặp mèo, đều cúi đầu không dám thở mạnh.

Lúc Mã Bản Quý đang mắng nhân viên, Du Minh Phú kéo Triệu Quốc Đống sang bên:
- Đừng nhìn, Chủ tịch Triệu mà đứng đó xem, y càng ra oai hơn. Chẳng qua trong nhà khách phải có người như lão Mã thì lãnh đạo mới có thể yên tâm. Đều là phụ nữ, cả ngày tiếp lãnh đạo, cấp trên, bạn bè các đơn vị tới. Nếu xảy ra chuyện thì không ai được tốt cả.

- Cũng đúng, chẳng qua tôi thấy lão Mã có phải quá nghiêm khắc không?
Triệu Quốc Đống chủ động lấy thuốc ra mời Du Minh Phú. Hắn mặc dù không hút thuốc nhưng theo tình huống mà cũng hút. Ví dụ như lúc này hút điếu thuốc sẽ kéo gần khoảng cách.

Thấy Triệu Quốc Đống bị Du Minh Phú kéo sang bên, Mã Bản Quý liền nói vài câu rồi thôi. Y đi sang bên này và nói:
- Chủ tịch Triệu, tôi đoán đã dọn xong, hai vị sang xem một chút.

Mọi người đi ra hết, Triệu Quốc Đống lặng lẽ đứng một mình trong căn nhà. Căn nhà này có hai căn phòng liền nhau, phía sau là phòng ngủ và Wc, một thư phòng. Ngoài phòng khách cũng có một Wc.

Nhà có cửa nhưng xem ra chưa từng khóa, có lẽ là tiện cho nhân viên phục vụ vào dọn dẹp.

Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi, không khí rất tươi mát. Mình sẽ ở đây ba năm, không biết sau này sống như thế nào đây.

- Lão Mã, anh chú ý cho tôi. Chủ tịch Triệu không phải như cán bộ rèn luyện bình thường, mấy nhân viên của anh phải quản thật chặt vào, đừng có là làm chuyện như Chủ tịch Điền, ôi Hoa Lâm chúng ta sao lại xảy ra chuyện như vậy.
Du Minh Phú chắp tay sau lưng mà nói.
- Bực mình, xảy ra chuyện Hà Xuân Mai làm ối cô suy nghĩ. Ả nào cũng muốn dụ được lãnh đạo mà thoát khỏi nông thôn, làm nhân viên chính thức. Cũng không xem bùn vẫn dính ở ống quần đó. Nhưng lãnh đạo có yêu cầu thì nhân viên nhà khách phải phục vụ mà, nếu không sẽ mất mặt Huyện Hoa Lâm.
Mã Bản Quý nói.

- Lãnh đạo có suy nghĩ của lãnh đạo, Hoa Lâm chúng ta có gì đâu. Lãnh đạo cấp trên xuống mà thấy toàn người quê màu vậy không phải càng có ấn tượng không tốt với Hoa Lâm chúng ta sao? Phụ nữ đẹp cũng có thể khiến người ta vui vẻ, làm lãnh đạo thoải mái.
Du Minh Phú thở dài một tiếng:
- Nói trắng ra do Hoa Lâm nghèo, ngoài đồi núi thì có mẹ gì. Cả ngày làm mấy mẫu ruộng.

Mã Bản Quý cũng thở dài một tiếng:
- Thằng con tôi học đại học ở An Đô, nó ngay cả kỳ nghỉ đông cũng không muốn về Ninh Lăng, cùng đừng nói Hoa Lâm chúng ta. Nó chấp nhận ở lại An Đô làm thuê cũng không về.
Bình Luận (0)
Comment